KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:00
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Thành Phong thật sự quý trọng nhân tài, học sinh mới tới khiến thầy vô cùng hài lòng, sự vui sướng hiện cả mặt.

Cứ mở miệng là Tiểu Vu Tiểu Vu nọ.

Vu Mập cũng trở thành cầu nối giữa em họ và các nữ sinh khác, một quan cả họ nhờ.

Lần đầu tiên trong phòng vẽ vẫn náo nhiệt dù đêm khuya.

Vu Kỳ đang ở sảnh lớn sửa tranh cho một bạn nữ, xung vây kín .

Trần Ngộ và Lưu Kha cũng ở gần đó.

bao lâu , Trần Ngộ lập tức lùi , vì cô xem nữa, mà là một ánh mắt mà cô cách nào lờ .

đến một cái giá vẻ, ngón trỏ và ngõ giữa gập gõ nhẹ lên tấm bảng vẽ mấy .

Chàng trai ghế ngẩng đầu, lông mày những nếp nhăn rõ ràng, đôi mắt đen thẳm nặng nề, tựa như ngày đông tăm tối ánh sáng mặt trời, vô cùng lạnh lẽo.

“Làm gì?” Giọng của như đang cố đè nén gì đó.

“Câu hỏi mới đúng.” Trần Ngộ : “Đã muộn thế , cũng vẽ tranh thì về nhà ?”

Giang Tùy nheo mắt: “Ai vẽ tranh?”

Trần Ngộ nghẹn lời, cô nhận , tâm trạng vị đang nên mới bày vẻ mặt như cả thế giới đang thiếu nợ , cô im lặng suy nghĩ một chút: “Là vì chuyện Vu Kỳ đến phòng vẽ ?”

Một khi bắt đầu thì câu tiếp theo của Trần Ngộ trở nên dễ dàng hơn nhiều, cô trai đều là mùi khói thuốc, dùng hết sự kiên nhẫn của : “Cảm thấy cướp những từng yêu thích ?”

“……”

Sắc mặt Giang Tùy tái một nửa: “Mẹ nó ai quan tâm chuyện đó chứ.”

Sự kiên nhẫn của Trần Ngộ vẫn còn, hề biến mất, cô hiểu thể kiên nhẫn tới hỏi : “Vậy thì vì cái gì?”

“Cảm thấy tài năng hội họa hơn ?”

Trần Ngộ suy nghĩ một chút, khi cô đang quan điểm của thì cho rằng đúng.

Ít nhất thì theo quan điểm cá nhân, cô cảm thấy chuyện như .

Những lời của Trần Ngộ mới đến khóe môi trai cướp lời hỏi một vấn đề liên quan.

“Thích tranh của ?”

Trần Ngộ đón nhận ánh mắt đầy áp bức của trai, bình tĩnh đáp: “Vẽ .”

“Cho nên” Giang Tùy chằm chằm cô: “Cậu thích ?”

Lông mày thanh tú của Trần Ngộ nhướng lên: “Không hẳn là thích.”

Giang Tùy sững sờ một lúc, hạ mắt xuống cây bút chì đang di chuyển giữa các ngón tay, khi im lặng hồi lâu, lúc mở miệng thì giọng chút khàn khàn: “Cậu vẽ .”

Trần Ngộ nhất thời đoản mạch não.

là vẽ mà, thầy Triệu cũng chỗ nào cần sửa, còn yêu cầu dán bức vẽ tượng thạch cao lên tường phòng vẽ mẫu nữa.”

Giang Tùy sự công nhận trong lời của cô gái, nửa khuôn mặt còn cũng tái , giễu cợt lên tiếng: “Cảm thấy vẽ , nhưng thích, đang đùa ông đây ?”

Sự kiên nhẫn của Trần Ngộ chọc thủng, đang nhanh chóng biến mất.

Trong đầu tên chứa cái gì ? Toàn bộ đều là đá hoa cương ? Nói cả nửa ngày càng càng bế tắc.

Không thể giao tiếp một cách bình thường đúng ?

Trần Ngộ bình cảm xúc từng chút một, mím môi, lạnh nhạt : “Tùy , nghĩ thế nào thì nghĩ .”

Động tác xoay bút của Giang Tùy khựng , tầm mắt nhanh chóng liếc cô gái, lắm, Bé Tóc Vàng đá . Thả lỏng bả vai, chán nản nhếch môi: “Cáu kỉnh cái gì, hiểu thì giải thích một chút ?”

Nói xong còn thở dài, trong giọng còn mấy phần buồn phiền và ấm ức.

Trần Ngộ trợn mắt trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-52.html.]

đang bắt nạt trẻ con nhỉ? Rốt cuộc cái cảm giác tội từ ?

Được , đều là của hết.

Trần Ngộ nhíu chặt lông mày, hít sâu một : “Vẽ và yêu thích tương đương với .”

“Ví dụ , mua sách tham khảo ở nhà sách, những cuốn đó đều là do những giáo viên mỹ thuật xuất bản, vẽ đúng ?”

cuối cùng vẫn lựa chọn phong cách hội họa mà thích.”

Trần Ngộ dừng một giây, kết luận: “Không cứ vẽ thì đều thích.”

Giang Tùy cô hồi lâu, đó cúi đầu gãi gãi tóc ót, mở to mắt gì.

Cũng hiểu .

lúc Trần Ngộ bỏ cuộc thì trai mở miệng: “Lúc nào .”

Ánh mắt Trần Ngộ lộ vẻ mơ màng.

Giang Tùy ném bút chì hộp dụng cụ: “Đi về nhà.”

“Đợi chút nữa . “Trần Ngộ : “ đợi Tiểu Kha nữa.”

Giang Tùy nhíu mày: “Nhà hai ở cạnh ?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Không cạnh , nhưng cũng xa lắm.”

Giang Tùy thì chân mày nhíu càng chặt hơn: “Không xa lắm là bao xa?”

“Thôi bỏ .”

Anh lẩm bẩm: “Tuần tiếp.”

Nói xong lập tức dậy, mò kéo khóa chiếc balo màu đen nhét mp3 túi: “ đây.”

Trần Ngộ về phía Vu Kỳ, quan sát một lúc nhưng tóc đầu vai kéo , kèm theo giọng trầm thấp của trai: “Trần Ngộ.”

Trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Trần Ngộ là bảo buông tay , cũng thấy da đầu đau mà là ngạc nhiên.

Trước đây là Bé Tóc Vàng thì cũng là bạn Tiểu Trần, cách gọi hình như là đầu tiên.

Lần đầu tiên gọi tên cô.

Trời đất đảo lộn ư?

Trần Ngộ khó hiểu màn đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ.

Chàng trai phía hỏi cô: “Ngày mai thi, sẽ chia phòng vẽ, thể ở nhỉ?”

Trần Ngộ hiểu lắm: “Ừ.”

“Chắc chắn ?”

Trần Ngộ đưa một đáp án chắc chắn: “Nếu gì ngoài ý xảy .”

Giang Tùy im lặng suy nghĩ nửa ngày, lúc mở miệng nữa thì giọng khôi phục vẻ uể oải vốn : “ nhớ lúc chia phòng vẽ, với là, đến phòng vẽ một , chúng cùng vẽ.”

Nhịp tim của Trần Ngộ tăng nhanh thể khống chế.

Nhanh đến mức cô chút đề phòng nào, chỉ đành giơ tay chịu trói, trong nhất thời thể hiểu cảm xúc trong lòng , suy nghĩ cũng đứt đoạn.

“Làm ……”

Giang Tùy cúi lưng cô, khều một lọn tóc của cô quấn hai ba vòng đầu ngón tay, yết hầu khẽ động: “ nghĩ kỹ .”

“Vậy thì chúng cùng vẽ .” Anh .

Loading...