KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:02
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tùy phòng vẽ một.
Mọi đều thấy bất ngờ, nhưng cũng thấy đúng như dự đoán.
Dường như tất cả bọn họ đều đang chờ chuyển tới đó.
khi thực sự chuyển tới thì cảm giác nên diễn tả thế nào nhỉ, chính là bắt đầu mong chờ diễn biến tiếp theo.
Bọn họ đều đang đợi xem kịch .
Bên Trần Ngộ là Vu Kỳ, bên trái cô là Giang Tùy chuyển , ba một bên.
Bên là Lưu Kha, Lý Kỳ, Thái Tú, Vương Nguyệt, bốn đặt giá vẽ sát cạnh nên chật chội, đồ đạc đều họ đẩy nhồi nhét ở và cái bàn ở vách tường bên cạnh.
Ai cũng dám chiếm chỗ bên cạnh Giang Tùy.
Toàn như bao phủ bởi bốn chữ ‘Biến, đừng phiền ’, nên ai dám động .
À sai , dám động.
Người đó là gan to bằng trời, c.h.ế.t sống mà là trao đặc quyền.
Cụ thể thì như tình huống hiện tại chẳng hạn.
Giang Tùy chớp mắt vài cái, mới tỉnh, dường như vẫn ngủ đủ nên tràn ngập cảm giác u ám cáu kính, nhưng khi Trần Ngộ gọi thì cảm giác đè xuống quá nửa, chỉ còn một ngọn lửa nho nhỏ.
“Làm gì ?” Anh cau mày
Trần Ngộ hạ giọng : “ vẽ xong , xem giúp .”
Giang Tùy miễn cưỡng nhấc mí mắt.
–
Trần Ngộ bóc một gói Khỉ Lông Vàng, chờ đợi phản ứng của .
Kỳ thi tuần thi hai môn, tĩnh vật và thạch cao đều thi, cái là vẽ mô phỏng, cái là vẽ vật thực.
Điểm vẽ vật thực tượng thạch cao của cô tương đối cao, nhưng thầy Triệu quan tâm mà nhận xét nhiều về bài tĩnh vật của cô, còn yêu cầu cô trau chuốt hơn.
Lúc đó Trần Ngộ còn thấy mơ hồ.
Bời vì vẽ tĩnh vật cực kỳ tốn thời gian, vẽ một cách tinh xảo trong từng chi tiết thì ít nhất cũng mất hai đến ba ngày, thậm chí thể mất đến mấy tuần trời.
Vì còn theo kịp tiến độ cho kỳ thi Mỹ Thuật, nên nhiều thời gian để trau chuốt đến mức đó.
Trừ khi lọt mắt của giáo viên thì thể họ sẽ cho thêm chút thời gian.
Bản vẽ mô phỏng của Trần Ngộ, tự cô thấy cũng , nhưng ngờ thầy Triệu vẫn tiếp tục yêu cầu cô thiện thêm.
Còn rõ ràng rành mạch cho cô thêm một tuần
Tuần mỗi ngày cô mô phỏng ba bức vẽ chân dung, khi tan học, trong thời gian từ 10h giờ tối đến 12h giờ sáng cô mới thể chỉnh sửa bức vẽ .
Thời gian đủ, cô chỉ ước một ngày 48 tiếng, ước gì thêm một cánh tay nữa.
Suy nghĩ của Trần Ngộ lan man đến một phút đồng hồ cô kéo trở về, để nó du hành đến tận vũ trụ : “Thế nào?”
Giang Tùy giật giật sợi tóc trán, cụp mắt: “Được .”
Trần Ngộ xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Bức vẽ mang cho cô cảm giác như sắp mất mạng đến nơi, trong thời gian , cô và Giang Tùy trao đổi nhiều, cho tới bây giờ thì bức vẽ sửa đổi ít, nếu cuối cùng vẫn thể thiện nó thì cô sẽ phát điên mất.
Một tuần trôi qua, Trần Ngộ bao giờ dùng nhiều thời gian như để thiện một bức tranh.
Bây giờ nghĩ thì cô mới phát hiện , những ngày trở thành giai đoạn quan trọng nhất trong thời gian tập huấn.
Hơi thở ấm áp thoảng qua tai cô cùng giọng : “Cho một cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-53.html.]
Trần Ngộ phục hồi tinh thần, nghiêng đầu: “Cái gì?”
Trong thở của cô gái mùi kẹo sữa thoang thoảng, ngọt mềm.
Giang Tùy chằm chằm đôi môi mọng nước của cô, yết hầu cuộn , nuốt nước miếng: “Khỉ Lông Vàng.”
Trần Ngộ đưa cho , nhưng sắc mặt bỗng tối sầm .
Bởi vì cô những cho mà còn cho những khác trong phòng nữa, kể cả Vu Kỳ cũng .
Giang Tùy cắn viên kẹo sữa, nheo mắt liếc qua.
Động tác bóc vỏ của Vu Kỳ ngừng , loại cảm giác sợ hãi khi loài linh trưởng chằm chằm.
vẫn bóc vỏ kẹo.
Sau đó ăn kẹo sang cô gái bên cạnh : “Thật ngon, cảm ơn .”
“Mẹ kiếp.”
Giang Tùy hạ giọng chửi thầm một câu, đạp mạnh cái giá vẽ mang theo vẻ mặt c.h.ế.t chóc bước ngoài.
lúc Triệu Thành Phong , suýt nữa thì đụng : “Đi ?”
“Đi tè.” Giang Tùy đóng cửa .
Màng nhĩ Triệu Thành Phong đau nhức, lửa giận sắp bùng lên nhưng nhịn xuống, trong lứa học sinh của thầy ít những gương mặt xuất chúng.
Dở tệ, giỏi giang, lười nhác, nhận thức cao, cá tính mạnh mẽ, …
Kiểu xuất chúng nào cũng .
Bao gồm cả vị nãy, hoàng tử bé trong mắt nữ sinh, ông nhỏ trong phòng vẽ.
Đó gọi là tùy ý, luôn theo ý , uể oải xương, nhịp bước khi bộ cũng lề mà lề mề.
cũng thể bỏ qua tài năng thiên bẩm của , cách vẽ vô cùng rõ ràng dứt khoát, một một cõi. Dạo cuối cùng cũng chịu nghĩ thông , trở nên hơn, về chắc chắn sẽ còn nhiều đột phá hơn nữa.
Là một hạt giống hiếm hoi, cứ xem phúc phần của thôi.
Triệu Thành Phong hi vọng lứa học sinh sẽ nhiều học sinh trúng tuyển hơn các lứa , cho nên sự tiến bộ là điều cực kỳ quan trọng, thầy gãi gãi đầu, về phía học sinh đại diện cho kiểu chăm chỉ nhưng xốc nổi, giọng điệu ân cần hỏi: “Vẽ xong ?”
Trần Ngộ gật gật đầu.
Vẻ mặt Triệu Thành Phòng càng dịu dàng hơn: “Em lên để thầy xem một chút.”
Trần Ngộ lập tức lên.
Triệu Thành Phong ghế của cô, nghiêm túc quan sát bức vẽ ở cách gần.
Trần Ngộ nín thở.
Có một cánh tay khoác lên vai cô, sang thì thấy là Lưu Kha.
Cô thì thầm với cô: “A Ngộ, tớ cảm giác bức vẽ của sắp dán ở đại sảnh .” Trần Ngộ mím môi.
Tuần thầy yêu cầu cô thiện nó, trong lòng cô chút mong đợi, chỉ là cô thật sự dám suy nghĩ nhiều, sợ rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Thái Tú và những khác cũng đến xem.
Đến cả Vu Kỳ cũng đưa mắt qua xem, nét mặt chỉ đơn giản là thưởng thức, bất kỳ tạp chất nào khác, khiến dễ hảo cảm, bài xích đề phòng.
Trần Ngộ dáng vẻ và góc nghiêng dịu dàng lịch sự của , nhịn nghĩ, Vu Miêu cũng hề quá khi miêu tả em họ , đúng là kiểu quân tử khí chất tựa hoa lan.
Nếu sang một áo dài thì chính là một quý công tử thời dân quốc .
Không qua bao lâu, giọng hài lòng của Triệu Thành Phong mới vang lên, khó mà kiềm chế sự hân hoan và kích động mãnh liệt: “Được , , cực kỳ .”
Sau đó thầy luôn miệng nhiều , hề keo kiệt lời khen.
Khóe môi Trần Ngộ nhếch lên thành một đường cong.
“A Ngộ, giỏi lắm.” Lưu Kha bên tai cô: “Tớ coi trọng .”
Mấy cô gái khác cũng đồng thời bày tỏ thái độ của , cô tiến bộ nhiều, vẽ , còn trêu chọc cô sửa tranh giúp họ, v.v.