KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệm sách Tam Duy đường Trung Hưng, bốn Trần Ngộ đạp xe đạp tới, mười mấy phút đường cũng gặp ai khác trong phòng vẽ.

Có thể là do chỗ thể vẽ ký họa khá nhiều nên phân tán khắp nơi.

Trần Ngộ đầu tiên, cô tìm chỗ đậu xe : “ lên tầng mua một quyển sổ ký họa, các thì ?”

Lưu Kha dựng xe bên cạnh cô, đá đá chân chống: “Vậy chúng cùng , tiệm sách rộng mà chúng cũng điện thoại, liên lạc .”

“Cùng .” Tạ Tam Tư đạp xe tới: “Bốn chúng cùng .”

Giang Tùy gì.

Kết quả là, khi Trần Ngộ nhà vệ sinh , ở lối nhỏ chỉ một Giang Tùy.

“Tiểu Kha và Tam Tư ?”

Giang Tùy dựa tưởng nữa mà thẳng dậy: “Không .”

Trần Ngộ vẫy nước tay về phía bồn hoa bên đường: “Vừa ở đây ?”

Giang Tùy nhíu mày: “Không.”

Trần Ngộ còn hỏi điều gì nữa nhưng trai cắt ngang: “Đi thôi, đưa mua sổ ký họa.”

đông tây.

Giang Tùy đành tóm lấy cổ cô đẩy về phía : “Đừng nữa, tranh thủ thời gian.”

Trần Ngộ hất tay .

Khí áp quanh Giang Tùy lập tức chìm xuống đáy cốc.

Mưa gió sắp tới .

tan thành mây khói trong tích tắc.

“Tức giận gì chứ?” Giang Tùy bàn tay đánh, dừng một chút :

“Còn đánh nữa.”

Giọng của trai trầm thấp, càng đừng bao nhiêu ấm ức. Trần Ngộ: “…”

Có hai bạn nữ đang về phía bên cứ lén về phía cô, trong mắt cả hai đều vẻ kinh ngạc khó giấu.

Người chị em, bạn trai như nỡ động thủ chứ?

Không cần thì thả , cho khác chút cơ hội chứ.

Trần Ngộ khẽ nhếch môi rời .

Giang Tùy phớt lờ ánh mắt thẳng thắn kỳ quái của hai bạn nữ, nhắm mắt theo đuôi: “Đã đánh còn cho .”

Trần Ngộ phớt lờ.

Sau lưng cô vang lên tiếng thở dài: “Haizz…”

đầu trừng mắt , thể nhịn nữa: “Cậu im miệng.” Giang Tùy cũng chuyện nữa, chỉ cúi đầu như một con ch.ó lớn.

Trần Ngộ đỉnh đầu với mái tóc đen mắt một lúc, cảm giác tội khó hiểu xuất hiện.

Thật sự thuyết phục .

Trần Ngộ nhắm mắt, cố gắng hết sức để chống thôi thúc đánh :

dùng bao nhiêu lực, chẳng lẽ trong lòng ?”

Giang Tùy liếc cô: “Cậu dùng sức lực gì lớn, nhưng tâm hồn mong manh.”

Trần Ngộ lạnh: “Ha.”

tin mới lạ.

Anh Tùy với tâm hồn mong manh cũng sự đền bù cho , một ly hoa nhài lạnh.

Thảo mãn .

Trần Ngộ trai đang uống : “Sau gì?”

Giang Tùy chớp mắt cô: “Hả?”

Trần Ngộ chân thành đề nghị: “Đi đóng phim .”

Thái dương Giang Tùy giật giật, mặt bày vẻ do dự: “Nghề đó , diễn.”

Trần Ngộ : “Xem vẫn thể hiểu hết bản .”

Giang Tùy mỉm : “Có lẽ thế.”

Hai cứ một câu một câu, mắt một cái mỗi đầu một hướng.

Chẳng bao lâu gần .

Bởi vì Trần Ngộ tìm sổ ký họa theo bảng hướng dẫn, tìm một đường thì thấy ở giá sách bên cạnh Giang Tuỳ.

Cô cố kìm sự tức giận trong lòng, bình tĩnh : “Giang Tùy.”

Giang Tùy dựa kệ hàng thấp phía , hất cằm về phía cô, động tác “Mời ”.

Trần Ngộ hỏi: “Cậu sổ ký hoạ ở , với ?”

Hại mất bao nhiêu thời gian.

Gần như tìm hơn nửa tầng .

Cô gái nóng lòng tìm đồ, trán rịn mồ hôi, vài sợi tóc dính mặt nổi bật làn da trơn bóng trắng như tuyết, giống như màu trắng điểm chút vàng nhạt.

Cảm giác sạch sẽ ấm áp.

Giang Tùy gõ hai ngón tay lên cốc nhựa: “Không đang giận ? nào dám tìm .”

Trần Ngộ nên lời.

Giang Tùy lập tức dỗ dành: “Được .”

mua sổ ký họa cho .” Anh dùng bàn tay trái rảnh rỗi vỗ vai cô:

“Được ?”

Ánh mắt Trần Ngộ cứ dõi theo động tác tay , khi cô thấy quyển ký họa đó thì lập tức ngây , vô thức hỏi một câu.

“Sao mua cho .”

Giang Tùy nghẹn họng.

Vì cái gì, , còn thể là vì cái gì chứ?

Cô gái ngẩng đầu thẳng tới, mím môi, sắc mặt nghiêm túc.

Giang Tùy chột né tránh ánh mắt cô, một hai giây mới nghiêng đầu đón ánh mắt cô bằng vẻ mặt thản nhiên: “Mua hai quyển sẽ giảm giá, nghĩ thứ đồ sớm muộn gì cũng dùng, mà cũng nên mua luôn.”

Trần Ngộ nửa tin nửa ngờ, cô cầm quyển sổ ký họa lật qua lật , là loại bìa da nhập khẩu, là tiếng Ý, giấy A4 , quá mỏng cũng quá dày, cảm giác khi sờ tinh tế.

Bìa sách là da bò mà là màu đen tuyền, sờ cũng rõ là chất liệu gì,

Trần Ngộ những văn phòng phẩm xung quanh, nhưng tìm quyển sổ tương tự nên cô đưa tay đẩy trai: “Cậu tránh .”

Không động đậy.

Giang Tùy vững vàng bên kệ hàng.

Trần Ngộ còn đẩy nửa nhưng Giang Tùy hiệu cô xung quanh.

thì mới thấy, ít đang bọn họ.

“Bạn Tiểu Trần.”

Giang Tùy cúi đầu, mỉm bên tai cô gái: “Ở mặt thì nên động tay động chân , sẽ mất lịch sự đó.”

Trần Ngộ xem như đang nhảm: “Sổ ký họa bao nhiêu tiền?”

Giang Tùy trả lời ngay, nhân lúc cô chú ý nhanh chóng về phía . Nhìn thấy quyển sổ ký họa che kín, ánh mắt đảo qua giá tiền, khi thì trừ hai phần ba con .

Cô gái thầm: “Đắt .”

Giang Tùy thở dài, đáng yêu quá, uống vài ngụm lạnh để át sự khô nóng trong : “Không bình thường , một quyển sổ ghi chú ở tiệm sách Tam Duy cũng hàng trăm nhân dân tệ.”

Trần Ngộ lập tức ngậm miệng.

nhỉ, cô thấy tận mắt, cầm quyển lên lặng lẽ buông xuống.

Nơi đúng là nhiều thứ mua nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-58.html.]

nghĩa là nơi dành cho những trẻ ở giới văn nghệ tu dưỡng đạo đức, chụp ảnh, lật vài trang sách, dạo một vòng là dường như bao nhiêu chuyện lộn xộn biến mất, cuộc đời cứ mà đạt tới đỉnh cao.

Trần Ngộ cảm thấy ánh sáng trong tiệm sách mềm mại tràn đầy cảm giác nghệ thuật, nếu máy ảnh thì cô cũng sẽ chụp ảnh.

Người và vật xinh , ấn nút một cái đều trở thành bảo tàng.

Suy nghĩ của Trần Ngộ trở , cô cầm ví tiền lật lật, may là mỗi ngày cô đều thói quen để dành một chút tiền sinh hoạt, thì thiếu nợ.

Giang Tùy cô gái đang đếm tiền mặt, cũng ngăn cô .

Nếu để cô trả tiền thì e là thể đối phó .

Cô gái nhỏ sẽ tham lam mấy thứ .

Sau khi Trần Ngộ đếm tiền xong thì đưa cho Giang Tùy, hiểu cô còn thêm: “Thời tiết còn uống nước đá?”

Giang Tùy ngậm ống hút: “Hạ hoả.”

Trần Ngộ nữa, cô cảm giác nếu còn hỏi nữa thì sẽ lải nhải hết ngày.

Một lát , hai xuống một góc vắng vẻ, tựa lưng lên kệ hàng phía và mở sổ ký họa. Họ cùng đánh giá thứ trong tầm mắt, tìm kiếm một mục tiêu để đặt bút.

“Lão Triệu cần hai bức.” Giang Tùy : “Vậy thì một vẽ cảnh vật, một vẽ ?”

Trần Ngộ suy nghĩ một chút: “Cứ vẽ cả .”

Giang Tùy trêu chọc: “Chị Ngộ thật đỉnh.”

Trần Ngộ thèm để ý, cô gẩy gẩy bút trong túi: “Bình thường dùng bút nào để vẽ ký họa.”

Giang Tùy uể oải : “Bút máy.”

Trần Ngộ : “Vậy thì thể sửa , vẽ sai thì ?”

“Không gì cả.” Giang Tùy : “Dù thì cũng sai , thích cảm giác vẽ liền một mạch.”

“Bút dùng để ký họa yêu cầu cụ thể, cứ dựa theo thói quen mỗi . Nếu dùng bút chì quen tay thì dùng bút chì, nhưng cố gắng hết sức giảm chỉnh sửa, ký họa giống phác họa, tính thị giác tương đối mạnh, nét vẽ thể ngắn gọn thì…”

Khi Giang Tùy đang chuyện thì bỗng rít lên một tiếng.

Trần Ngộ thấy cả khuôn mặt đều nhăn nhó nên lập tức hỏi chuyện gì ?

Giang Tùy mơ hồ : “Cắn lưỡi.”

Trần Ngộ vô thức : “ xem xem.”

Trong góc nhỏ vắng lặng yên tĩnh.

Giang Tùy nghiêng tới gần cô gái, ánh mắt sâu thẳm chăm chú cô:

“Cậu cái gì?”

Vẻ mặt Trần Ngộ biểu cảm gì: “ .”

Giang Tùy sững sờ, như phát hiện điều gì đó, trái tim chợt đập lỡ một nhịp.

Vành tai đỏ ửng lộ bên ngoài làn tóc của cô nhóc, cô đang ngượng ngùng, đúng là hiếm thấy.

Bỏ , tha cho .

Trần Ngộ thử ký họa bằng bút máy của Giang Tùy, cảm giác mới mẻ, adrenalin ngừng tăng lên trong quá trình vẽ khiến cô ngày càng phấn khích.

Còn Giang Tùy cũng thử vẽ bằng cây bút chì cô dùng, cảm giác thoải mái nhàn hạ.

Cứ thế, họ vẽ đồng quê yên bình, củi gạo dầu muối, vườn đào thơ ca, năm tháng tĩnh lặng.

“Được đấy.”

Trần Ngộ đang vẽ một đôi cha con ở một giá sách cách đó xa, trai bên cạnh cô thấy chán nản: “Được cái gì mà , vẽ cô bé mặt trứng ngỗng thành mặt bánh nướng luôn .”

Giang Tùy khỏi cảm thấy bất lực: “Bạn học Trần, đừng chú ý đến

tiểu tiết quá, ký họa nên chú trọng cảm giác sống động hoạt bát của hình ảnh tổng thể, vẽ bảy tám phần , năng khiếu đấy.”

Trần Ngộ dừng bút, đầu , im lặng suy nghĩ một lát :

“Cậu đang an ủi ?”

Giang Tùy cũng im lặng suy nghĩ: “ bố , hôm khác quen một chút?”

Trần Ngộ: “…”

Giang Tùy gác chân trái lên chân , ngón tay từ tốn gõ lên mặt sổ ký họa, hỏi liên tiếp vài vấn đề.

“Bố nghề gì?” “Nhà chỉ đúng ?” “Mẹ …”

Trận Ngộ lạnh nhạt : “Dạo thêm ở đồn công an ?”

Giang Tùy mỉm vô tội: “Hỏi chút thôi mà, gì mà nghiêm trọng .”

Anh cúi đầu tập trung kết cấu bức ký họa: “Bạn bè với , ít nhất cũng nên chút ít chứ.”

“Giống như , trong nhà một đứa em gái, bạn nhỏ Giang Thu Thu đón sinh nhật chín tuổi, cô công chúa nhỏ thiện dễ gần, đấy.”

“Đến bố

Giang Tùy di chuyển cổ tay với biên độ nhỏ, bút máy trong tay ngừng vẽ từng nét giấy: “Cậu tổng giám đốc ngang ngược ? Ông chính là như thế, tiền quyền, ở biệt thự lái xe sang, thỉnh thoảng biển dạo chơi, khoe khoang nọ .”

Anh châm biếm “Chậc” một tiếng: “ , một đống tình nhân.”

Giọng trầm xuống, trai thêm nữa.

Trong lòng Trần Ngộ mơ hồ đoán vài chuyện, nhưng vài câu cứ lăn lộn mãi đầu lưỡi mà cô , thôi.

“Không như nghĩ .”

Chàng trai cụp mắt, lông mi dày che đôi con ngươi, khiến cô thể thấy rõ đáy mắt : “Bố ly hôn.”

Đầu óc Trần Ngộ chút trì trệ, tại sa……

Cô còn kịp hỏi thì trai giúp cô trả lời, ngữ khí hời hợt: “ mất nhiều năm .”

Trần Ngộ ngẩn ngơ .

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Giang Tùy vẫn dán lên trang giấy, bút máy vẫn ngừng di chuyển: “Ông bà nội đều định cư ở nước ngoài, hai già thể khỏe mạnh, ngày nào cũng ngoài khiêu vũ ngắm bồ câu. Ông ngoại bà ngoại thì qua đời vì bệnh khi còn nhỏ nên ấn tượng gì.”

“Cô hai cũng ở nước ngoài, cô với dượng trong ngành y dược……”

Trần Ngộ nghiêm mặt ngắt lời : “Được .”

“Hả?” Giang Tùy hé môi, dáng vẻ đầy kiên nhẫn: “Ừ, thêm gì nữa thì lúc nào cũng thể hỏi.”

Biểu cảm của Trần Ngộ khó diễn tả , cô chỉ cần, cảm ơn.

Một lúc , Giang Tùy gấp quyển ký họa : “Được , vẽ xong hai bức ký họa, giờ loanh quanh một chút, vẽ vài thứ thú vị.”

“Balo để ở đây, cứ ở đây mà vẽ, lát nữa sẽ tìm .”

Anh lên, đôi giày đen của chạm đôi giày vải màu xanh lá mạ của cô: “Bạn học Tiểu Trần, đừng chạy lung tung đấy.”

Không đợi cô kịp phản ứng ôm sổ ký họa mất.

Trần Ngộ nghiêm túc vẽ bức ký họa thứ hai mà hề chính cũng ở trong một bức tranh.

Ở góc tối nơi cô gái chú ý tới, Giang Tùy đang xếp bằng mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu cô một cái nhanh chóng vẽ giấy.

Chỉ chốc lát , ngòi bút của hiện hình dáng một thiếu nữ, đường nét trẻ trung mềm mại.

“Mẹ, mau qua đây! Ở đây một trai đang vẽ tranh!”

Sau lưng vang lên một âm thanh mềm mại như sáp, Giang Tùy đang phác họa cần cổ thon dài trắng như tuyết của cô gái, suýt nữa dọa cho ngây ngốc.

Anh đầu thấy một đứa bé lớn bằng Thu Thu, nhiều nhất cũng chỉ năm tuổi.

Chính là độ tuổi da.

Thấy đứa trẻ hét to, Giang Tùy nhanh chóng động tác “suỵt” với em bé.

Em bé cũng học theo “Suỵt” một cái .

Còn cho bên cạnh chuyện.

“Anh trai ơi.” Em bé tò mò chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh vẽ ai ạ?”

Giang Tùy nhẹ: “Anh trai vẽ nàng tiên nhỏ của .”

Loading...