KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-13 00:22:36
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là đầu tiên cô gọi tên của , từng chữ rõ ràng, giọng trong trẻo lạnh lùng. Cô ghé sát , thở của cô như như quanh quẩn bên tai như sợi lông chim dính nước lướt qua.

Giang Tùy gượng gạo nghiêng giữ cách với cô, tỏ vẻ chuyện gì : “Cái gì?”

Trần Ngộ khó hiểu: “Vì vẽ mô phỏng hình lập thể?” Giang Tùy vẻ ngẫm nghĩ, một lúc lâu mới hai từ: “Quá .” Trần Ngộ: “……”

Không bao lâu , Lưu Kha đến gọi Trần Ngộ, là giáo viên đang sửa tranh cho cô .

Trần Ngộ lập tức đến phòng vẽ một.

Giang Tùy tiếp tục chi tiết hơn những đường nét bánh bao của , nét vẽ cực kỳ mềm mại, dường như đang đối đãi với yêu.

Tạ Tam Tư thấy hai em cũng bèn chép miệng: “Anh Tùy, chúng cũng xem ?”

Giang Tùy: “Không .”

Tạ Tam Tư: “Thầy Triệu mấy khi sửa tranh.”

Giang Tùy: “Không hứng.”

Tạ Tam Tư hứng, bất kể là ở phòng vẽ nào, vẽ luôn nhận sự yêu thích của giáo viên.

Người vẽ càng thì giáo viên càng sẵn lòng sửa tranh cho.

Tạ Tam Tư khao khát : “Mục tiêu của em là khi chính thức thi tuyển thầy Triệu thể sửa tranh cho em một , đến lúc đó em sẽ mang về nhà treo lên tường.”

Giang Tùy khinh thường.

Tạ Tam Tư miệng nhanh hơn não: “Anh Tùy, với Trần Ngộ thầm gì đấy? Cô bảo qua, qua ngay. Anh thấy thôi, ánh mắt của hai bạn suýt rơi ngoài luôn.”

“Hôm qua bảo em nhắc cô đừng quên hai cái bánh bao súp, thế buổi sáng ăn ?”

“Thế nào, ngon ? Cô gì mà mang bánh bao cho thế?” “Lẽ nào bánh bao là tín vật định tình của hai ?”

Miệng cứ bô bô liên hồi như nã pháo trúc, một hỏi luôn mấy câu. Giang Tùy bỏ bút chì xuống, hiền lành ngoắc ngoắc tay với . “Tiểu nhân cáo lui.”

Tạ Tam Tư chuồn nhanh như chớp.

Cửa đóng “Rầm” một cái, phòng vẽ yên tĩnh .

Giang Tùy bức tranh, ngón tay sờ sờ cằm. Anh mở thùng dụng cụ bên chân, ném bút chì 2b bên trong, đổi một cái bút chì 6b vẽ hai nét giấy, xoẹt xoẹt sắp xếp đường nét ở mảng tối cho bánh bao.

Vẽ một lúc, Giang Tùy khỏi phòng vẽ, theo chỗ rẽ lên gác xép cầu thang chật hẹp.

Cầu thang từ gỗ phủ đầy vết tích của năm tháng, kêu cọt kẹt theo từng bước chân của như tiếng thở phì phò run lẩy bẩy của già.

Trên gác xép một phòng chiếu phim và một phòng nhỏ, bên trong một chiếc giường lò xo thể gấp .

Khoá còn ở, bây giờ thì để , đợi gia đình tiếp theo đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-6.html.]

Giang Tùy đẩy cửa , kéo ghế dựa đến cạnh giường xuống, đặt chân lên giường lò xo trống trải từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu , ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng khe khẽ.

Giang Tùy cau mày khó chịu, chửi thầm một tiếng nhưng mở mắt dậy, lười động đậy.

Âm thanh ngoài vẫn liên tục dứt, cứ như tiếng muỗi vo ve.

Hai từ “Trần Ngộ” nháy mắt xuyên qua cánh cửa lọt tai Giang Tùy. Mí mắt giật giật, thấy tên của .

cảm thấy vẽ .”

“Kém c.h.ế.t luôn. đến phòng vẽ ba mười thì cả mười đều thấy trong góc vẽ tranh, dáng vẻ thanh cao như rời xa hồng trần thế tục. Vẽ thì cũng chỉ đến thế thôi, căn bản năng khiếu mỹ thuật.”

“Cậu cứ chạy sang phòng vẽ ba gì?”

“Vẽ mệt thì dạo tí thôi.”

“Ôi trời, trộm ngắm Giang Tùy thì .”

“Cậu linh tinh gì !”

“Nè nè, xem, đây Giang Tùy để ý cô , hai ngày nay tự dưng……”

“Ai trò gì. thấy cô thật giả tạo, chịu nổi.” “Cậu phát hiện , n.g.ự.c cô bé thật.”

“Khác gì sân bay .”

“Da thì trắng như thế, tóc thì vàng, thấy khỏe mạnh . Thật sự hiểu mấy Lý Dương cứ khen tiên nữ cái gì.”

“Nói đùa thôi mà cũng tin . Những cái khác thì , cô thấp thật đấy, 1m64 mà cảm giác còn cao hơn cô cả cái đầu, chắc cô chỉ tầm hơn 1m5 tí xíu thôi.”

“Nghe là 1m6.”

“Thôi dẹp , khoác ai mà .”

Đằng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Hai nữ sinh đang cầu thang ăn đùa dọa nhảy dựng. Hai bọn họ hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt lạnh băng đen như mực, họ chợt lạnh sống lưng.

Giang Tùy thờ ơ tựa khung cửa, hai cánh môi mỏng gợi lên một độ cong: “Hai .”

Giọng trầm thấp nhẹ nhàng mà tự nhiên, cực kỳ dễ .

Cùng với gương mặt ưa đến mức thật, vô cùng mê hoặc. Hai nữ sinh ngẩn chằm chằm.

Từ trong cổ họng Giang Tùy phát tiếng khẽ, hàng lông mi dày nửa che nửa mắt vén lên, cảm xúc chán ghét lạnh lùng lộ .

“Các thể biến ?”

Loading...