KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:13
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ dừng thang cuốn: “Đi tìm bọn họ thôi.”
“Tìm ai?”
Giang Tùy cô một cái, lập tức hiểu : “Cậu Tam Tư và Lưu Kha ?”
“Tam Tư về nhà, Lưu Kha cũng chỗ khác .”
Mặt Trần Ngộ đầy kinh ngạc: “Bọn họ đến tìm ?”
“Là Tam Tư.”
Giang Tùy thấy tới nên kéo cô gái về phía : “Đừng ở lối thang cuốn.”
Trần Ngộ đợi Giang Tùy nốt chuyện lúc nãy.
Lúc Giang Tùy để ý đến cô, sắc mặt tối sầm chằm chằm đàn ông đang xuống thang cuốn còn ngừng cô gái phía .
Tại lúc nào cô cũng thu hút những lớn tuổi hơn ?
Không đúng.
Ngay cả bằng tuổi cũng tha.
Giang Tùy cụp mắt, thở dài, trông chừng kỹ hơn.
Tiếng phàn nàn của cô gái vang lên bên tai : “Có thế, cơm nguội canh lạnh .”
Giang Tùy cũng nổi cáu: “Vậy thì chấm với giấm ăn .”
Trần Ngộ: “…”
Sắc mặt của cô gái trở nên lạnh lùng với tốc độ mắt thường cũng thể thấy , Giang Tùy những giận mà còn : “Được , tiếp đúng .”
“Không gì để cả, Tam Tư lên tầng hai dạo, với vài câu xong về . Còn Lưu Kha thì chỉ chỗ khác, rõ là , Tạ Tam Tư nhắc đến.”
Trần Ngộ vẫn hài lòng với câu trả lời : “Chỉ thôi?”
Giang Tùy cau mày: “Chỉ thôi.”
Anh khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của cô gái, nhịn trêu chọc: “Chẳng lẽ cho rằng thông đồng với , đem bạn bán ?”
Trần Ngộ trả lời, cũng phối hợp đùa theo.
“Đi theo .” Giang Tùy kéo phần cổ áo phía gáy cô.
Không lâu , bọn họ tới một siêu thị nhỏ.
Giang Tùy nhấc ống điện thoại công cộng tìm bấm một dãy .
Đầu bên là giọng của bố Tạ: “Alo.”
Giang Tùy chống một tay lên quầy thu ngân bằng kính trong suốt: “Chú, là con ạ”
“Là Tiểu Giang , tìm Tam Tư đúng , cháu chờ chút ha.”
Bố Tạ ôn hoà một câu, đó lập tức hô to: “Thằng nhóc thôi! Mau lăn xuống đây cho bố!”
Tiếng gọi đinh tai nhức óc.
Giang Tùy nhiều thành quen, còn Trần Ngộ thì sốc.
“Chú vẫn luôn thế.” Giang Tùy .
Trần Ngộ khẽ: “Vậy Tạ Tam Tư giống chú , điềm đạm.”
“Điềm đạm?” Giang Tùy như chuyện : “Cậu chỗ nào liên quan đến chữ ‘điềm đạm’ ?”
Trong lời dường như còn chút vị chua.
“Bạn học Tiểu Trần, còn trẻ như mà mắt mù ?” Trần Ngộ chỉ chỉ điện thoại, ý bảo điện thoại kìa.
Giang Tùy vẫn cô, tay nâng ống đưa lên tai.
Trong điện thoại là tiếng thở hồng hộc của Tạ Tam Tư: “Anh Tùy, tìm em .”
Giang Tùy thẳng vấn đề: “Trần Ngộ hỏi Lưu Kha .”
“Hả?” Khuôn mặt Tạ Tam Tư đơ : “Chẳng em với ?”
Giang Tùy mất kiên nhẫn: “Bảo thì cứ , nhảm nhiều thế.”
Tạ Tam Tư nuốt nước bọt, Trần Ngộ gây sự với Anh Tùy – Anh Tùy dỗ dành cô – thuận theo cô, chắc là theo trình tự thế nhỉ?
Toàn run rẩy nổi da gà: “Chuyện là , em với Lưu Kha vẽ ký họa ở tầng ba, đó nhóm Thái Tú, Vương Nguyệt cũng tới, Lưu Kha cùng mấy đó tới Miếu Thành Hoàng , là xem thuốc màu, đó…”
“Sau đó,” “Sau đó,” liên miên dứt.
Giang Tùy ngăn : “Được .”
Tạ Tam Tư nhớ tới một chuyện: “Khoan khoan khoan khoan, cho em mấy câu với chị Ngộ.”
Giang Tùy tặc lưỡi: “Để mai ?”
“Mai là chuyện của ngày mai.” Tạ Tam Tư gọi liên tục: “Chị Ngộ, Chị Ngộ?”
“Gọi hồn đấy ?”
Giang Tùy đưa ống đến tai cô gái bên cạnh, ánh mắt vặn rơi vành tai trắng nõn xinh xắn của cô: “Tìm đấy.”
Vẻ mặt Trần Ngộ chút bối rối: “Sao …”
Tốc độ của Tạ Tam Tư nhanh, lập tức tuôn một tràng như pháo nổ: “Chị Ngộ, lúc em và Lưu Kha ở tầng ba gặp một bạn nam trong lớp chị, đeo kính, nhã nhặn, hình như là đại diện môn Hóa Học gì đó. Cậu hỏi lưu Kha tình hình của chị, còn gần đây thư cho chị nhưng chị trả lời.”
“Bang.”
Điện thoại cúp.
Giang Tùy đẩy điện thoại bàn xa, cau mày suy nghĩ một lúc lâu lạnh:
“Thời đại nào mà còn thư nữa.”
Không cô gái đang nghĩ gì.
Giang Tùy nheo mắt , ngoài nhưng trong : “Chỉ mà rung động ?”
Trần Ngộ tức giận: “Rung động con khỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-60.html.]
Cô bước ngoài siêu thị: “Hộp thư nhà ở cửa , bình thường đều là bố quản lý.”
Giang Tùy ngẩn , sải bước đuổi kịp cô: “Nói thì thảm .”
–
Trần Ngộ thảm cũng khó mà , nhưng khi cô quẹo con ngõ nhỏ về nhà, đến của thì lập tức phát hiện một cái bóng đen. Cô đạp xe tới mới nhận đó là bố cô.
“Bố, bố ở đây?”
Bố Trần lên: “Không ngủ nên đây hút điếu thuốc.”
Trần Ngộ xuống xe, ngờ vực hỏi: “Bố cãi với đấy chứ?”
“Ai rảnh mà cãi với bà chứ.” Bố Trần đẩy cổng : “Con xem, ngày nào cũng về muộn như , mau tắm còn ngủ.”
Trần Ngộ dắt xe sân, lúc qua bố, cô như vô tình hỏi: “Bố, gần đây con thư ?”
Bố Trần ngạc nhiên: “Không .”
Trần Ngộ quan sát vẻ mặt của ông: “Mấy hôm nay bố kiểm tra hộp thư ?”
“Quên mất.” Bố Trần đóng cổng khoá : “Toàn là con kiểm tra thôi.”
Ông ném đầu t.h.u.ố.c lá lên sàn xi măng, dùng giày vải di vài : “Con thư ?
Bố con gì.”
Trần Ngộ bình tĩnh “Ồ” lên một tiếng: “Chắc là con nhớ sai .”
Bố Trần phòng khách, ông vẫn luôn dõi theo động tác của con gái cho đến khi tiếng mở đóng cửa tầng vang lên, một ánh đèn xuất hiện trong nhà, lúc ông mới lên xích đu mà thở dài.
Thư thì , cũng là do ông cầm.
Bên là “Thân gửi Trần Ngộ”, ngay là chữ của con trai.
Bạn già của ông cứ nhất định mở xem trộm nhưng ông đồng ý, ông cảm thấy như là xâm phạm sự riêng tư của con cái, hai còn ầm ĩ một lúc lâu.
Hiện tại thư đang ở trong hộp sắt, là củ khoai lang nóng bỏng tay nhưng ông xử lý thế nào.
là khó cả đôi đường mà.
Bố Trần sầu não đến cơm tối cũng ăn. Bỗng nhiên tầng tiếng động vang lên, ông lập tức vội vàng chạy về phòng .
–
Trần Ngộ để hộp bánh tart lên bàn, liếc chiếc xích đu đang khẽ đung đưa chuyển động, cô im lặng, mím chặt môi.
Trên ghế nhưng thể tự d.a.o động?
Trần Ngộ gãi gãi gáy, xem bố thật sự đang cãi .
Nếu gì bất ngờ thì nguyên nhân khả năng là bởi lá thư gửi cho cô.
Nguyên nhân thì cô cũng thể đoán .
Mẹ cô xem thử nhưng bố đồng ý, thế là xảy tranh cãi.
Đứng một lúc, Trần Ngộ bước đến cửa phòng gõ cửa: “Bố, , con gọi điện thoại.”
Trong phòng vang lên tiếng động nào.
Bố Trần lên tiếng.
Mẹ Trần lưng về phía ông: “Không thấy con gái ?”
Bố Trần vuốt mặt, ôi trời, coi như chịu chuyện với ông .
Nếu còn chuyện nữa thì sắp phá vỡ kỷ lục hai ngày để ý đến ông . Đã lớn tuổi mà còn chơi trò chiến tranh lạnh, thiệt tình.
Bố Trần hắng giọng: “A Ngộ, con gọi điện cho ai?”
“Tiểu Kha.” Trần Ngộ : “Con hỏi thăm xem về ạ.”
Đèn trong phòng sáng lên.
Bố Trần gọi lớn: “Vào .”
Trần Ngộ xoay tay nắm cửa, về phía ngăn tủ bên chú ý quan sát bố .
Hai cái gối hình hoa mẫu đơn, một cái ở cuối giường còn một cái ở đầu giường.
Còn ngủ cùng chiều nữa.
Ấm ĩ lớn ? Trần Ngộ bước chậm .
Bố Trần là một đàn ông cứng nhắc nên hề phát hiện . Trần thì nhạy cảm nên lập tức phát hiện ánh mắt của con gái, bà bèn trợn mắt dối.
“À, bố con và chung gối.”
Bố Trần định là bà linh tinh cái gì thì nhận ánh mắt hiệu nên vội đổi thành mấy lời văn vở.
“Không tại em xem tivi , cũng chúng xem bao nhiêu tuổi , còn học theo bọn trẻ.”
Trần Ngộ lặng lẽ bố biểu diễn, thấy khí giữa hai dần thoát khỏi sự cứng nhắc trở mối quan hệ bình thường như ngày.
Làm lành .
Trần Ngộ âm thầm thở phào bấm điện thoại gọi tới nhà Lưu Kha, muộn nên hai cô bạn nhiều.
Khi xác định cô về đến nhà an cô lập tức ngắt máy.
–
Trần Ngộ ngủ thẳng một giấc đến sáng mộng mị gì, chất lượng giấc ngủ vô cùng . Khởi đầu ngày mới thoải mái như , cô cảm giác chuyện đều sẽ thuận lợi.
Không ngờ khi cô rửa mặt xuống tầng, cầm chổi lên kịp quét nhà nhận điện thoại của Giang Thu Thu.
Vừa nhấc máy thấy tiếng thất thanh, mất bình tĩnh của Giang Thu Thu: “Chị ơi, chị ơi, chị , chị ơi?”
Mí mắt Trần Ngộ co giật mãnh liệt, cô nhẹ giọng an ủi: “Chị đây, xảy chuyện gì, em chậm chút, đừng sợ.”
“Hu hu hu, chị ơi, tối qua bố em đánh em, bây giờ đang tự nhốt trong phòng, bố em nước ngoài công tác ..”
Giang Thu Thu , năng lộn xộn, chính cô bé cũng rõ đang cái gì vì đang hoảng sợ: “Bố em thật đáng ghét, ông đưa phụ nữ về nhà em, còn cho phép bà trong phòng sưu tầm của em. Em tức giận bỏ nhà , bố em lệnh cho cho em ngoài.”
“Lúc trai về nhà chuyện thì đạp cửa lôi phụ nữ xuống.”
“Bố em lập tức đánh trai, dùng gậy golf đánh. Anh trai em thương , cứ chịu bệnh viện, em ở ngoài cửa gọi thế nào cũng mặc kệ. Em bây giờ, chị ơi chị giúp em với, chị giúp em với……”