Bác Chung cẩn thận lấy chìa khóa đến, Giang Thu Thu cẩn thận đưa cho chị gái.
Trần Ngộ cầm chặt chìa khóa, cắm trong ổ khóa, bẻ sang , cánh cửa mở phát tiếng động nặng nề.
Sau lưng lập tức tiếng bước chân lộn xộn, một già một trẻ đều vội lùi đến
góc rẽ phía hành lang, ngoài cửa chỉ còn mỗi cô.
Trần Ngộ: “…”
Bộ bên trong thú dữ ? Chuồn nhanh quá .
Trần Ngộ vốn chuẩn tâm lý thỏa, nhưng cảnh tượng lây nhiễm nổi khủng hoảng và lo lắng khiến cô thể bình tĩnh . Cô đè lên tay nắm cửa, dường như cả mất hết sức lực, cả buổi cũng động đậy một chút nào.
Có loại cung tên mà khi lên dây thì thể rút , nhưng nếu b.ắ.n sẽ gặp chuyện gì, tình hình thể vượt khỏi tầm kiểm soát bất cứ lúc nào.
Vào lúc đáng lẽ ở phòng vẽ, điều chỉnh trạng thái thoả và bắt đầu vẽ tranh .
Vì ở chỗ , tạo tình thế khó cả đôi đường cho bản chứ?
Trần Ngộ phiền lòng đến phát cáu.
Ở góc rẽ, Giang Thu Thu lấy tay che miệng , đôi mắt lanh lợi chuyển động: “Bác Chung, cháu thế nhé, nếu nhân lúc dùng chìa khóa mở cửa mà của cháu mắng, đuổi ngoài thì đó chắc chắn là chị Trần Ngộ.”
Bác Chung nghi ngờ: “Thật ?”
“Bác đừng .” Giang Thu Thu cảnh cáo : “Đây là bí mật của chúng .”
Bác Chung lén giật giật gương mặt, còn bí mật nữa chứ.
Cô chủ gọi tới đây, tất cả giúp việc đều thấy , chuyện chắc chắn sẽ truyền ngoài.
Truyền tới mười phiên bản thì cũng tám phiên bản.
“Bác truyền lời xuống, bảo bọn họ im miệng hết, ai bàn tán gì, lén cũng .” Giang Thu Thu : “Nếu để của cháu thì, hừ hừ.”
Bác Chung thấy gì đó, thẳng .
Giang Thu Thu theo, một giây lập tức che miệng kêu lên.
Chị !
Chị phòng của cô bé !
“Một, hai, ba, bốn, năm.”
Giang Thu Thu thấp giọng đếm đến năm, cửa phòng trai cô bé còn hé mở, bên trong vang lên tiếng quát giận dữ, càng tiếng đập đồ đạc. Cô bé đắc ý nghênh cằm lên liếc bác Chung, , cháu đúng nào.
Bác Chung sốc.
Cậu chủ thật sự trưởng thành …
–
Ánh sáng mắt Trần Ngộ mờ, bức màn dày sẫm màu che kín, chặn hết tất cả ánh sáng bên ngoài.
Cô đặt bữa sáng lên bàn sách trống rỗng, mượn chút ánh sáng từ cửa chiếu để xung quanh, đúng là kiểu phòng của con trai, tràn đầy sức sống tuổi trẻ đang sục sôi, chỉ là diện tích lớn quá.
Gần như bằng với diện tích cả lầu hai của nhà cô.
Được , so .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-62.html.]
Hai nơi khác biệt như đất với trời.
Trần Ngộ miễn cưỡng tỉnh táo , phát hiện đất nhiều sách, đống , chồng nọ đều là tiểu thuyết, võ hiệp, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, … Có nhiều loại, còn nhiều manga.
Mỗi quyển đều dấu vết ‘sủng hạnh’ thường xuyên.
Trần Ngộ giật giật khóe miệng, trai lấy thời gian để xem, buổi tối về nhà đều trễ .
Không nghi ngờ gì nữa, trong chuyến , trai cho cô trong im lặng rằng, thời gian thật sự là nước trong đại dương, đảm bảo là thật, chỉ cần vắt
là sẽ .
Trần Ngộ sơ qua căn phòng, ấn tượng đầu tiên là trong loạn trật tự.
Không khí trong phòng nhuốm mùi hương của chủ nhân nó, mùi bụi bặm.
Trần Ngộ tiện tay cầm chiếc chăn màu tro ở bên giường lên, ánh mắt lướt qua bức tường phía bên giường, tất cả đều là mô hình nhân vật*.
(*Mô hình nhân vật: “Figure” (mô hình nhân vật) là những mô hình nhỏ chi tiết, thường là mô phỏng các nhân vật trong phim, truyện, game, hoặc các bộ sưu tập. Những figure thường bằng nhựa, kim loại hoặc các chất liệu khác và các fan sưu tầm để trang trí hoặc để thể hiện sự yêu thích đối với nhân vật hoặc bộ phim.)
Chúng sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, mà đặt theo series.
Nhìn đồ sộ.
Trong phòng dụng cụ vẽ tranh, chắc là một phòng riêng để đặt những thứ đó.
Trần Ngộ ném chăn lên giường, băng qua đuôi giường và tìm trai sàn nhà phía bên trong giường.
Anh còn đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua, áo khoác cũng cởi , cứ thế mà cuộn , mặt đối diện với bức màn phủ ở cửa sổ sát đất.
Trần Ngộ bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng ở bàn.”
Chàng trai trả lời.
Trần Ngộ rõ , bởi vì khi cô tiến hai câu, một là “ đấy”, một câu khác là “Cậu câu nào thì xem như đồng ý”.
Sau hai câu đó, cô đợi thêm một hai phút mới mở cửa phòng .
Trần Ngộ xổm lưng trai: “Ăn chút gì đó .”
Chàng trai vẫn lời nào.
Ngay khi Trần Ngộ chuẩn vươn tay chạm vai của , mở miệng
: “Đóng cửa .”
Âm lượng nhỏ, như kẹt trong cổ họng.
Trần Ngộ rõ, cô nghiêng về phía , gần tấm lưng dày rộng của trai hơn một chút: “Giang Tùy, gì đấy? Nói nữa .”
Vừa dứt lời, cô hai chữ: “Đóng cửa.”
Lúc Trần Ngộ rõ, cô lập tức ngớ , mi tâm khẽ nhăn , lên rời .
nên đến đây, là tại điên.
Bỗng nhiên ống quần giữ chặt, ép dừng cô đầu .
Chàng trai vẫn lưng về phía cô, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy một ít vải quần của cô, xương ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Anh cứ nắm lấy như thế hồi lâu, thêm một câu, giọng khàn đục, khàn chịu nổi.
“Đóng cửa, ở .” Anh : “Cậu đừng .”