KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:19:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ kéo ống quần khỏi ngón tay Giang Tùy.
Giang Tùy nắm càng chặt hơn.
Quần jeans của Trần Ngộ là lưng thun, đeo thắt lưng, nắm như thì quần của cô tụt xuống một khúc rõ ràng.
“Buông .” Giọng của cô mang theo hổ và tức giận.
Giang Tùy đang lên cơn sốt, ăn uống gì, đầu óc choáng váng, thấy cô sắp tức giận, buông tay nhưng hành động trái ngược .
Kết quả là lưng đạp một cú.
Tuy rằng mạnh, nhưng vẫn khiến như hứng 10 ngàn đòn chí mạng.
“Đệch, rốt cuộc sáng sớm chạy tới đây để gì hả? Còn chút lương tâm nào …”
Giang Tùy mắng bằng giọng như xé đứt cổ họng, đầu thì trông thấy gương mặt gầy trắng trẻo của cô gái đỏ lên một chút.
Anh lập tức im bặt, tay nắm chặt ống quần của cô tựa như gì đó bỏng, cảm giác nóng rát, đầu ngón tay run lên, vội vã rút tay về.
Bầu khí cực kì khó xử.
Giang Tùy mặt về bức tường, nắm lấy đôi tai đang nóng bừng, gãi gãi phía ót, chửi thầm một tiếng, phiền muộn lẩm bẩm câu gì đó hít sâu , giọng khàn khàn: “Đi đóng cửa .”
“Đóng cửa cái gì.” Trần Ngộ phối hợp, yên tại chỗ động đậy, hỏi hết câu tới câu khác: “Sao đóng, mở ?”
“Bảo thì , nhiều …”
Giang Tùy bực bội nghiêng đầu cô gái lưng, giây phút ánh mắt chạm , nhanh chóng nghiêng đầu , mím môi mỏng: “Xin đó ?”
Dáng vẻ trông bất đắc dĩ và yếu ớt.
Trần Ngộ: “…”
–
Bên tai vang lên tiếng dép lê lệt xệt nền sàn, về phía cửa phòng.
Tiếp đó là tiếng cánh cửa đóng .
Ánh sáng từ hành lang ngoài cửa cứ thế biến mất, trong phòng tối .
Giang Tùy thả lỏng, từ nghiêng chuyển thành ngửa mặt lên, mặt hướng về phía trần nhà.
Trần Ngộ tới, im lặng mà xuống .
Phút chốc hai đều chuyện, trong phòng rơi sự yên tĩnh khó tả, thời gian dường như chậm .
Bụng Giang Tùy dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh .
Trần Ngộ hai chân của trai, xác định chân nào là chân đánh, cô nhẹ giọng hỏi: “Có thể lên ?”
“Có thể…”
Lời đến bên miệng, đầu óc Giang Tùy như chập mạch, sửa lời : “Đó là chuyện thể.”
Đệch.
hổ đến thế ư?
Trong một giây sắc mặt Giang Tùy đổi đổi, tự khinh bỉ bản đưa tay về phía cô gái: “Đỡ .”
Trần Ngộ nể mặt: “Để gọi Bác Chung.”
Giang Tùy nghẹn họng, thiếu chút nữa tắt thở: “Ông cụ hơn bảy mươi , cả già cả, sơ xuất tí là ngã, gọi ông gì?”
Trần Ngộ vẻ mặt thắc mắc, chẳng cơ thể ông cụ cường tráng ?
“Thế những giúp việc khác…”
Giang Tùy ngắt lời cô, nhíu chặt mày: “Cậu còn cho bao nhiêu chuyện chân đau dậy nổi? Hay là cho mua cái loa về để hét vài quanh bộ thành phố C?”
“…”
Trần Ngộ nhớ đây là thứ bao nhiêu cô tự hỏi , bốc đồng, hoảng hốt chạy tới đây gì?
Hoàn là tự đến chịu tội mà.
Trần Ngộ tức giận đến mức dày co thắt một hồi.
Giang Tùy liếc cô gái, thấy mặt mày cô lạnh , gương mặt nổi một tầng sương lạnh, mắt giật giật.
Nổi cáu đấy.
Phải dỗ dành thôi, mau chóng dỗ, nếu thì chắc chắn cô sẽ mặc kệ mất.
Giang Tùy “Haiz” một tiếng với cô, giọng chậm , thêm chút đáng thương: “Chân thật sự đau lắm, đỡ một chút , xem như là đang việc thiện tích đức, ?”
Hàng mi đen như lông vũ của cô gái khẽ động đậy, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cũng dịu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-63.html.]
Giang Tùy thở hắt , cô nhóc đúng là ăn mềm ăn cứng mà.
Giây tiếp theo, mùi bột giặt thoang thoảng bay mũi , bàn tay giơ lên trung của chạm , thứ đụng chính là cẳng tay, dùng lực kéo …
Cô gái cau đôi mày thanh tú, thở phần nặng nề, dần dần bắt đầu thở gấp, cổ cũng đỏ lên, xem cô dùng hết sức .
Giang Tùy đành im lặng tiếng mà dùng tay chống xuống sàn, để cho cô kéo lên.
Kết quả là biên độ động tác quá lớn, liên lụy đến cái chân thương , đau đến mức hừ một tiếng, mặt còn miếng m.á.u nào.
Trần Ngộ sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cứng đờ, cả phần luống cuống.
“Đừng hoảng.” Giang Tùy : “Không .”
–
Đợi đến khi dìu Giang Tùy đến xuống bàn sách xong thì Trần Ngộ đợi đến sắp phát cáu .
Đứng cũng , cùng xong, tự nhiên.
Giang Tùy nhận chuyện , cô , cô ở cùng với , gắp bánh quẩy lên cắn một miếng: “Hỏi chuyện , khi kéo lên, vì kéo tay của chứ?”
Trần Ngộ lười quan tâm đến vấn đề .
“Nam nữ thụ thụ bất đúng ?” Giang Tùy trêu: “Tiểu Trần , bảo thủ đó.”
Trần Ngộ: “Xem vẫn …”
“Có .” Giang Tùy chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi .”
Anh định túm lấy cái ghế, vì tiện, cố hết sức mà cả buổi cũng với tới, trông càng thê thảm hơn.
“Được , đừng tự hành xác nữa.” Trần Ngộ đến .
Giang Tùy thả lỏng tấm lưng căng thẳng: “Có gì hỏi ?”
Trần Ngộ nghiêm mặt: “Không .”
Giang Tùy tin: “Chắc chắn .”
Trần Ngộ vẫn biểu cảm : “Thật sự .”
Giang Tùy liếc cô: “Cậu hiếu kỳ về vòng tay kiểu nữ tay ?”
Lần Trần Ngộ đáp ngay giống như .
Đáp án rõ.
Giang Tùy cô gái, trong mũi phát tiếng khẽ, nhóc con, còn hiểu .
“Đây là tác phẩm đầu tay…” Anh suy tư : Của tự tay thiết kế và chế tác khi bà cỡ tụi .”
Nói xong liền đặt đôi đũa lên chén cơm, gẩy gẩy vòng tay cổ tay:
“Cũng là sợi duy nhất.”
Trần Ngộ quá ngạc nhiên, cô đoán .
Vòng tay vẫn còn sót dấu vết dịu dàng của năm tháng, lâu năm lắm . Về phần chủ nhân của vòng tay, loại trừ một thì sẽ phương hướng đại khái.
Trần Ngộ vuốt vuốt phần tóc xõa trán, vén tai: “Rất .”
“ .” Giang Tùy : “Cái là của vợ đó.”
Trần Ngộ ngạc nhiên: “Vợ?”
Giang Tùy chằm chằm cô nửa ngày, vẫn chỉ sự ngạc nhiên, còn gì nữa, nhắm mắt để giấu sự mất mát và buồn rầu đáy mắt, hít sâu, giọng điệu tệ: “Vợ tương lai, ?”
Trần Ngộ hiểu gì cả, vợ tương lai thì vợ tương lai thôi, giận cái gì mà giận chứ?
Cô lườm nguýt trai, sững sờ.
Không chuyện gì xảy , lúc chỉ vẻ mặt như chết, mà khí áp cả cũng thấp đến đáng sợ.
Bất cứ lúc nào cũng thể nổi bão .
Trần Ngộ cạn lời vô tội, là của ? sai ở ?
Thôi, cãi với nữa.
Trần Ngộ thuận theo trai mà tiếp: “Cho nên là, giờ đeo cho vợ tương lai của ?”
Giang Tùy cụp mi mắt: “Ừ.”
Thực vòng tay cũng là vòng tay, mà là vòng cổ, quấn hai vòng tay, tên là “Cầu Vồng”.
Mẹ thể mang đến may mắn nên bà đưa cho khi mất, bảo luôn đeo bên , cho đến khi gặp thích thì đeo nó lên tay của .
Cũng một tác phẩm khác ý nghĩa đặc biệt như cho Thu Thu.