KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:19:57
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tùy húp một ngụm cháo, lông mày ghét bỏ mà cau : “Nguội .”

“Nguội thì nguội thôi.” Trần Ngộ : “ để cháo nguội mới ăn.”

Giang Tùy đẩy đẩy cái bát đến mặt cô: “ .”

“Cậu đổi bát khác giúp .”

Trần Ngộ biểu cảm .

Giang Tùy ho vài tiếng, trông vô cùng suy yếu, dường như cách cái c.h.ế.t ngay tại chỗ chỉ thiếu một bát cháo mà thôi.

“Bây giờ là một thương, chỉ bảo đổi cho một bát cháo nóng, cũng bảo lên núi đao xuống biển lửa, trèo đèo lội suối, xuống địa ngục , cũng giúp.”

Trần Ngộ giọng điệu như oán phụ của , lạnh giọng : “Nói thêm chữ nữa là đánh đấy.”

“Đánh ?”

Giang Tùy dùng một tay chống mép bàn, một tay khoác lên lưng ghế lưng cô, đến gần cô, má lúm đồng tiền bên gương mặt nhỏ của cô, chọt một cái, ngón tay của giật giật: “Thật hun dữ .”

Trần Ngộ đang định chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.

Bác Chung đoán chừng lúc bát cháo nguội nên bác bưng bát nóng lên, bác bước phòng một ánh mắt cho hoá đá tại chỗ.

Hỏng , chỉ lo bấm đốt ngón tay tính thời gian mà để ý đến trai đang ở tuổi nổi loạn.

Đến đúng lúc .

Bác Chung nhanh chóng buông bát cháo, bưng bát cháo nguội , tranh thủ thời gian bỏ .

Đằng vang lên giọng lười biếng của trai: “Bác Chung, nhanh gì? Thu Thu ?”

“Đến trường .”

Bác Chung lên tiếng trả lời xong thì vội khỏi phòng, còn quên đóng kín cửa , hơn nữa còn dặn dò nhóm việc gì thì đừng đến lầu ba.

Một giúp việc còn trẻ nhỏ giọng hỏi: “Bác Chung ơi, vết thương chân chủ bây giờ? Còn kéo dài nữa ?”

Bác Chung nhanh nhẹn xuống lầu: “Người trẻ tuổi cơ thể , sức chịu đựng , bình phục nhanh.”

“Tối hôm qua bác .”

Bác Chung giải thích thêm, sức mạnh của tình yêu lớn dữ lắm.

Dạ dày Giang Tùy chăm , bát cháo nguội một chút thì thể ăn, lạnh tanh thì .

mà bát cũng thể ăn, đổi chỉ là vì cô gái bên cạnh chăm lo cho thôi.

Kết quả thì .

Cuộc đời cũng bất ngờ.

Giang Tùy nghĩ, bây giờ cô thể trong phòng của , cũng là bất ngờ.

Anh thầm, bất ngờ to đùng, tốn hết bao nhiêu may mắn của cuộc đời .

Bao nhiêu cũng đáng.

Giang Tùy ngọt ngào chua xót nghĩ như thì thấy cô gái một câu: “Vậy ăn sáng , đến phòng vẽ đây.”

Đệch.

Giang Tùy xanh mặt nghiêng , bỗng chốc thấy cô lên, vài bước thì một chiếc dép lê rơi xuống quyển manga của .

Trần Ngộ: “…”

Giang Tùy: “…”

Trong vài giây ngắn ngủi, cũng nên , nhịn đến mức đau cả quai hàm.

Rơi dép thì , nhưng đôi tất đó là ?

Mọc lông ?

Trần Ngộ theo hướng tầm mắt của Giang Tuỳ: “Chưa từng thấy tất đổ lông ?”

“Thấy .” Giang Tùy cằm cái muỗng khuấy bát cháo, khuôn mặt khôi hài:

từng thấy đôi tất nào đổ lông dữ dội như cả.”

Anh “Chậc” một tiếng: “Hơn nữa đổ lông , còn cho .

Trần Ngộ biểu cảm nào.

Giang Tùy lười nhác ghế tựa đầu, khẽ nhướng mày cô, nhếch môi : “Cô gái nhỏ , đổi mới thế giới quan của đấy.”

“Thế .” Trần Ngộ dùng một chân nhảy qua, mang dép lê , khinh hai tiếng: “Để mở rộng kiến thức.”

Giang Tùy cũng khinh: “Cảm ơn nhé.”

Trần Ngộ thoải mái tiếp chiêu: “Khách sáo .”

Hai liếc , đồng thời dời tầm mắt , về nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-64.html.]

Bầu khí trong phòng lặng lẽ đổi.

Như là bong bóng khí gì đó bay .

Trần Ngộ tự nhiên. hơn nữa, cảm giác cũng ngừng tăng lên theo thời gian trôi cô khó chịu cả , cô gãi gãi mặt: “Giang Tùy, …”

Nói xong cắt ngang: “Giúp chuyện .”

Khi Giang Tùy cô, lấy ngón tay gõ cái chân đánh khá nặng :

tiện kiểm tra vết thương, phiền xem giúp với.”

Trần Ngộ hiểu: “Vết thương chân, tiện chứ?”

Giang Tùy cầm bát lên, húp một hơn nửa bát cháo, qua loa: “Bị thương

đầu gối, kéo lên mới thể xem , bẻ chân đau, đụng .”

Còn Trần Ngộ thì hít một khí lạnh.

Thì gậy golf đánh từ phía ?

Sau khi chịu một cú , chăng sẽ vững mà…quỳ xuống đất?

Trần Ngộ thốt lên: “Đầu gối thì ?”

Giang Tùy sững sờ, rũ mắt, bĩu môi, giọng rầu rĩ: “Chẳng cả.”

Trần Ngộ: “…”

Một lát , Giang Tùy cố sức xoắn ống quần lên để Trần Ngộ xem vết thương phía đầu gối của .

Trần Ngộ , đồng tử co , ngừng thở.

Phía đầu gối của cái chân một mảng vết bầm to, sẫm màu trông mà giật , nhiều chỗ còn tơ máu.

Đầu gối sưng như bánh bao.

Đã đến thế mà còn lảm nhảm, đùa.

Trần Ngộ hồi lâu mới mở miệng, giọng khàn: “Sao bệnh viện?”

“Không thương đến xương.” Giang Tùy : “Không .”

Trần Ngộ nhắm mắt, nén giận: “Bác sĩ gia đình ? Chắc mà?”

Giang Tùy giễu: “Ông là bạn từ nhỏ của bố , là của ông , ông đây chẳng thèm nghía .”

Trần Ngộ liếc mắt.

Giang Tùy túm tay áo của cô: “Xịt chút thuốc giúp .”

Trần Ngộ đẩy móng vuốt của : “Cái gì?”

“Thuốc.” Giang Tùy hất đầu về phía cửa: “Cậu mở cửa thì sẽ .”

Trần Ngộ theo lời , phát hiện mặt đất ở cửa một hộp thuốc, biểu cảm mặt lập tức biến thành vẻ một lời khó hết.

Sau lưng là tiếng nhẹ của trai.

“Biết tại ? Bởi vì một sống c.h.ế.t mà bước phòng , mấy Bác Chung đang cầu còn , chắc chắn sẽ tận dụng đến còn một miếng bả nào.”

Trần Ngộ còn lời nào để .

Giang Tùy định dùng sự hời hợt bọc bên ngoài để dụ dỗ: “ nhớ lầm thì qua vài ngày nữa sẽ tới lượt mẫu, nể tình ngày hôm nay, hứa với , đến lúc đó nhất định sẽ cố gắng phát huy vượt mức bình thường, vẽ thành nàng tiên nhỏ.”

Trần Ngộ ngây cả .

Hai ba giây , cô thấy trai rộ lên: “ sẽ tặng bức tranh cho , để bảo vật gia truyền.”

Chút kỳ lạ trong lòng cô lập tức mất hết.

Khi Trần Ngộ xịt thuốc cho Giang Tùy, nghiến chặt hàm, môi thẳng một đường, cơ bắp cả cứng ngắc mà duỗi lên ghế, trông cứ như sắp chết.

“Thuốc độc ? Xịt còn đau hơn xịt.”

Trần Ngộ nhíu mày: “Chịu đựng chút .”

Giang Tùy phun chuỗi từ thô tục: “Còn chân nữa, thương nhẹ, giúp thì giúp cho chót .”

Tay Trần Ngộ ngừng .

Giang Tùy lau mồ hôi lạnh ót, nghiến răng thở gấp: “Chị , nhúc nhích .”

Trần Ngộ xem xét chai thuốc: “Hiện giờ đau đến c.h.ế.t sống , đến bệnh viện khám sớm thì đỡ chịu đau hơn hả?”

Ngoài miệng như nhưng động tác tay tự giác mà cẩn thận từng li từng tí: “Xịt thuốc xong thì nghỉ , hôm nay đừng chạy lung tung nữa, lát nữa đến phòng vẽ xin nghỉ cho .”

“Nếu xịt thuốc tác dụng lắm, vẫn cứ đau dữ dội thì đề nghị nhất nên đến bệnh viện một chuyến, chụp X- quang gì đó, chân chuyện đùa , lỡ để di chứng, nhẹ thì chỉ cần thời tiết đổi là đau, nặng thì thể thành thọt…”

Cô gái đang dùng cách hù dọa để quan tâm .

Mắt Giang Tùy dừng ở cánh môi đóng đóng mở mở của cô, thất thần, yết hầu khô khốc lên xuống vài cái, vô thức mà ý chân thật nhất trong lòng.

“Cậu thể ôm .”

Loading...