KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:21:07
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ đang dựa xe đạp suy nghĩ, thấy Lưu Kha xuống, vẻ mặt kém hơn lúc lên nhiều, cô sửng sốt, vội hỏi: “Cậu ?”
Lưu Kha .
Trần Ngộ nhớ tới lúc mấy nữ sinh trong phòng vẽ và Phan Lâm Lâm xuống lầu thì trông gì đó , còn sang phía cô nên khỏi thấy nghi ngờ.
Xảy xích mích ? Vì chuyện gì?
Trên đường trở về, trong đầu Trần Ngộ vẫn cứ nghĩ hoài một vài việc nên hề mở miệng, Lưu Kha cũng lời nào.
Nhà hai cô cách xa, nhưng gần sát , tách ở một giao lộ.
Trước Lưu Kha sẽ tạm biệt mới .
Lần khi sắp tới ngã tư, cô bắt đầu giảm tốc độ, đạp xe vô cùng chậm.
Trong lòng Trần Ngộ nảy một suy đoán kỳ lạ, cô thăm dò: “Tiểu Kha, trưa nay qua nhà tớ ăn cơm .”
Khóe môi vẫn luôn mím chặt của Lưu Kha thoáng chốc thả lỏng.
Đây rõ ràng là biểu cảm thả lỏng, thậm chí thể gọi là như ý nguyện.
Trần Ngộ giật , thật sự là như , bây giờ Tiểu Kha về nhà. Cô nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, : “Tớ cho xem tranh tớ vẽ, phân tích giúp tớ .”
“Mẹ của tớ cũng luôn nhớ tới .”
Lưu Kha cúi đầu tay nắm xe đạp: “ mà…”
“Được , tớ đói c.h.ế.t .” Trần Ngộ vỗ vỗ lên lưng cô : “Tụi nhanh nào.”
Lưu Kha ừm một tiếng, đạp bàn đạp đuổi theo cô.
Tốc độ xe trở bình thường.
–
Trong nhà Trần Ngộ thói quen ăn cơm thừa, thức ăn thừa, tức là món gì cũng nhiều cho trong tô, bát lớn.
Bữa ăn hết thì bữa hâm nóng lên ăn nữa.
Trước Trần Ngộ từng phản đối vì cô cảm thấy đồ ăn hâm nhiều sẽ còn dinh dưỡng nữa, bố Trần cũng từng đưa ý kiến nho nhỏ.
Đều một câu “Tự mà nấu” bác bỏ hết.
Theo ý của Trần, khi bà còn bé từng chịu nạn đói, từng chịu khổ, chịu đói, bà thể quên cảm giác đáng sợ , nấu ăn nhiều hơn một chút khiến bà cảm giác an .
Lần trong nhà bất ngờ thêm một bộ bát đũa, đồ ăn đều đủ ăn.
Mẹ Trần thích Lưu Kha.
Trong mắt bà, Lưu Kha là bạn nhất của con gái , cho dù là ở trường học là trong phòng vẽ, thật khi hai đều thể giúp đỡ lẫn .
Lưu Kha tới ăn cơm, Trần vô cùng nhiệt tình.
“Tiểu Kha , con ăn nhiều chút .”
Miệng Trần ngừng, đôi đũa cũng ngừng, cứ luôn gắp đồ ăn cho Lưu Kha: “Đậu cô ve là do dì trồng đó con, ăn ngon hơn đồ chợ bán nhiều, còn cà chua …”
Bố Trần dùng chân đá đá bà chân bàn: Người tay , còn cần em gắp cho ?
Mẹ Trần dùng ánh mắt đáp trả : Đũa em còn dùng mà, bẩn.
“Ăn Tiểu Kha.” Bà tiếp tục gắp đồ ăn, ánh mắt hiền lành: “Sao con? Ngon con?”
Lưu Kha hề phản kháng, cô gắp đồ ăn chất đầy trong bát lên ăn một miếng: “Dạ ngon ạ.”
“Vậy con ăn nhiều lên.” Tay nghề nấu nướng của Trần công nhận nên càng nhiệt tình, bà đẩy một đĩa ba chỉ hấp xì dầu đến mặt cô : “Con thử miếng thịt , A Ngộ giảm cân ăn.”
Trần Ngộ còn cách nào đành thanh minh cho bản : “Mẹ , con giảm cân .”
“Không giảm cân?” Mẹ Trần : “Ba chỉ hấp xì dầu đều là với bố con ăn, cả một tuần mới ăn xong, còn đó…”
Trần Ngộ ngắt lời: “Là do ba chỉ hấp nấu ngon.”
Mẹ Trần giả bộ tức giận, ném chiêu mà bà dùng: “Thế con tự nấu .”
“Cũng con từng nấu .”’
Trần Ngộ ăn cải bó xôi, giọng mơ hồ: “Đợi con nghỉ con sẽ nấu.”
“Con vẽ tranh ngay cả Chủ Nhật cũng nghỉ, còn ngày nào nghỉ ?” Mẹ Trần đổi chủ đề: “Thật sự con nghỉ thì sẽ nấu ba chỉ hấp xì dầu ?”
Trần Ngộ: “Vâng ạ.”
“Đây là con đó.” Bà với đứa nhỏ bên cạnh chẳng đặt đũa xuống từ lúc nào, đang hai con bà: “Đến lúc đó con cũng đến nhé Tiểu Kha.”
“A Ngộ nấu ăn thật sự ngon lắm.”
“Con mà, bánh bao súp cũng ngon.” Lưu Kha cầm đũa lên, gắp một miếng đồ ăn: “Rất giỏi.”
Con gái khen, trong mắt Trần đầy kiêu ngạo: “Bánh bao súp là công thức gia truyền của dì, Tiểu Kha học thì dì dạy cho con.”
Lưu Kha : “Dạ.”
“Tiểu Kha, dì con nè, cái bánh bao súp , phần vỏ quan trong hơn phần nhân…”
Mẹ Trần ăn một miếng cơm, ba câu.
Bố Trần cầm muỗng múc một cái cánh gà từ trong canh cho con gái, nhỏ giọng : “A Ngộ, Tiểu Kha chê con phiền đấy?”
Trần Ngộ đưa mắt , cô chỉ thấy vẻ hâm mộ trong mắt Tiểu Kha thôi.
Hâm mộ gì chứ?
Trước khi Tiểu Kha đến nhà cô ăn cơm, ánh mắt .
Bây giờ thế…
Trần Ngộ gặm cánh gà, trong lòng chút khó chịu, cứ cảm giác như chuyện gì sắp xảy , ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường bây giờ.
–
Buổi chiều Giang Tùy vẫn đến.
Trần Ngộ thỉnh thoảng liếc mắt sang chỗ trống bên cạnh.
Vu Kỳ thấy hết những hành động gần như là bản năng của cô gái, là do quá quen? Cậu dịu giọng hỏi: “Trần Ngộ, hỏi chuyện .”
Trần Ngộ nghiêng mặt qua: “Hả?”
“Nếu mà thích một thứ, nhưng còn thích sớm hơn cả .” Vu Kỳ dùng ngón tay vuốt ve cây bút chì: “Cậu còn thử tranh giành ?”
“Nếu nhớ sẽ hối hận bản từng cố gắng mà từ bỏ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-66.html.]
Trần Ngộ im lặng một lúc: “Cậu chần chừ phân vân nên tranh giành , tức là thứ cũng khiến thích đến .”
Vu Kỳ sững sờ, phản bác nhưng cô gái : “Nói cách khác, thích quá nhiều thứ, mà thứ đầu, đủ để ý định liều lĩnh.”
Trần Ngộ thấy nam sinh chậm chạp , như chịu đả kích nào đó, cả xám xịt khiến cô ngơ .
Vu Kỳ cô hề chớp mắt.
Trần Ngộ vẻ mặt hiểu gì cả: “Cậu thế gì?”
Vu Kỳ khẽ , : “Không bình thường nữ sinh đều nghĩ là cứ chằm chằm , chắc là thích ?”
Vừa dứt lời, nhận vẻ mặt của cô gái đổi, đề phòng xa cách.
Cậu che giấu sự mất mát kiềm mà tuôn , giọng điệu ôn hòa:
“Đừng để ý, đùa thôi.”
Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Vu Kỳ càng mất mát hơn, còn buồn , cô gái chân thật quá , hề giấu giếm cảm xúc của .
Chắc là quan tâm và câu chuyện.
Nếu quan tâm thì sẽ thái độ thế .
Vu Kỳ quan sát cô vẽ, sửa vài nét bút cho cô nhưng sợ cô từ chối.
Buổi sáng từ chối .
“Nghe mùa đông tất cả phòng vẽ sẽ một cuộc thi chung.”
Vu Kỳ ánh mắt bỗng trở nên đen láy của cô gái, giọng điệu càng ôn hòa hơn: “Ở nhà thể thao trường THPT Số 2.”
Trần Ngộ hỏi: “Nhiều như thể đủ ?”
“Ngồi hết.” Vũ Kỳ : “Nhà thể thao trường THPT Số 2 là lớn nhất thành phố C, mấy năm nay, cuộc thi chung của phòng vẽ đều thi trong đó.”
Cô gái “” một tiếng, đôi mắt xinh nữa.
Tâm tư bay , thất thần mặt chút che giấu.
Vu Kỳ lắc đầu.
Chuyện tình cảm phụ thuộc việc đến đến thì còn xem tình huống, xem đối tượng.
–
Giang Tùy xin nghỉ hai ngày.
Ngày thứ ba đến phòng vẽ, ngoại trừ việc một ít mùi thuốc, còn gì khác thường.
Hôm nay đúng lúc là Chủ Nhật, một nhóm học sinh lớp đến phòng vẽ. Một trong đó học ở THPT Số 2, đang học lớp 11, là một em gái khóa trông thanh thuần.
Các nam sinh nhốn nháo lên.
Tạ Tam Tư chào đón em gái khóa mới tới. Bởi vì cô quan tâm tới mấy nam sinh khác, cứ mở miệng gọi là đàn , giọng cực kỳ ngọt, khiến nhũn cả xương.
mà…
Xương Tạ Tam Tư còn nhũn bao lâu, thấy .
Em gái khóa tiếp cận là để dẫn phòng vẽ một, đưa đồ ăn cho Tùy.
Bánh quy nhỏ tự , hộp sắt vẽ tay.
Có tài như , tốn nhiều tâm sức để suy tính, bày mưu tính kế đến thế, còn tiếc hi sinh nhan sắc, sử dụng mỹ nhân kế,…
Vẫn từ chối.
Em gái khóa xổm trong góc nhỏ ở sảnh lớn nhỏ giọng , thương tâm vô cùng.
Tạ Tam Tư đưa khăn tay cho cô , là một đóa hoa nhỏ Tùy từ chối. Hết ngã xuống tiếp theo tiến lên, vì chịu đến kém trai hơn một chút đây , thiệt tình.
“Anh nè em gái, đừng nữa, em ở đây ích gì ?”
Em gái khóa hiểu sai trọng điểm: “Vậy em đến mặt ?”
Tạ Tam Tư: “…”
Đàn em khóa run run bờ môi: “Anh sẽ đánh em?”
“Không tới mức sẽ đánh em, nhưng chắc chắn sẽ thèm đến em. Hơn nữa tính tình , sẽ thương hoa tiếc ngọc .”
Tạ Tam Tư thấy ánh mắt của cô lúc sáng lúc tối, cực kỳ đáng thương, trong lòng mềm nhũn, lời thấm thía: “Đáng lẽ khi em tặng đồ chuẩn kỹ mới đúng chứ, chỉ cần em hỏi bất kỳ ai trong trường thì đều , Tùy bao giờ ăn đồ ăn nữ sinh tặng.”
Đang thì cửa phòng vẽ một mở từ trong , hai ngoài, cô gái đằng , cầm tay một miếng cơm cháy.
Anh Tùy của họ hai tay nhét túi, khom , lười biếng theo đằng .
“ cũng ăn.”
“Chỉ một miếng.”’
“Vậy bẻ một nửa cho .”
“Miếng cơm cháy xúc từ trong nồi nhà đấy, loại mua ở chợ , cứng lắm, giòn, cũng ngon.”
“Kệ, cứ ăn, cho một ít.”
Tạ Tam Tư ở trong góc quan sát: “…”
Không thấy gì cả.
Thật sự thấy gì cả, cảm giác như tự tát mặt .
Anh Tùy càng lúc càng giống một con cún con.
Không nên bề ngoài mà đánh giá một , câu đúng.
Ai thể tưởng tượng , một ngày Tùy dính đến .
Em gái khóa hai , Tạ Tam Tư, phản ứng đầu tiên là cảm giác như trở thành đứa ngu si lừa . Cũng cần tra hỏi xem bọn họ quan hệ bạn trai bạn gái , trong phút chốc, tất cả tủi , tức giận và khổ sở, cô “òa” lên thành tiếng, tiếng thảm thương vang dội.
Dường như đến phần cuối cuộc đời.
Trần Ngộ giật , động tác bẻ miếng cơm cháy cũng dừng .
Giang Tùy thấy cô hù, sắc mặt lặp tức sầm xuống: “Đệch, cái quái gì ?”
Tạ Tam Tư tiếng mất hồn mất vía, chỉ em gái khóa , : “Anh Tùy, là của …”
Giang Tùy lạnh lùng quát khẽ: “Của ông đây cái gì hả?”
Nói đầu sang cô gái bên cạnh, cong lưng, mắt rủ xuống, nhỏ giọng bên tai cô: “Người là ai, , quen.”