KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:21:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chi nhánh nhà hàng Tây của nhà Vương Nhất Phàm khai trương, Giang Tùy dẫn Trần Ngộ đến đó.

Anh nhiều đồ ăn ngon, ăn thoải mái mất tiền, hơn nữa bữa cơm ngày hôm nay Vương Nhất Phàm dẫn theo một .

Trần Ngộ ở ghế , một lời.

“Cậu bản mặt đó cho ai xem .” Giang Tùy cau mày: “ hả?”

Trần Ngộ đưa mắt cảnh đường phố ngoài cửa xe.

Chỗ bên cạnh trũng xuống, trai dịch sang, mang theo mùi hương quen thuộc. Cô hạ cửa sổ xuống một chút.

Cơn gió giữa trưa mùa thu thổi rối mái tóc cô, cũng thổi bay mùi hương vương cô.

Giang Tùy thấy cô gái tựa cửa xe mở hơn nửa, để một nửa khuôn mặt trái xoan ánh nắng chiếu rọi, ngẩn , khẽ : “Say xe ?”

Trần Ngộ cau mày: “Đừng nữa.”

Giang Tùy sầm mặt, giọng điệu của cũng theo lời của cô mà trở nên nóng nảy: “Đệch, thôi.”

Nghĩ đến gì đó, mắt lóe lên: “Cậu trách đưa đến chỗ Nhất Phàm ?”

Không đợi cô , lập tức bùng nổ, tủi tức giận: “ hỏi , lúc đó , ?”

“Nếu thì thẳng với , bao giờ sợ hãi mặt , là ngang ngược. Hiện giờ đường , vẻ mặt đó, chuyện thì móc họng như .”

Cuối cùng còn hờn dỗi mà mắng thêm: “Mẹ nó, chẳng ăn cơm nữa.”

Trần Ngộ: “…”

Bác Trương lái xe phía : “…”

Tạ Tam Tư kịch: “…”

Buổi sáng thì thể nổi, bây giờ thì vô.

Anh Tùy còn yêu đương mà như , nếu yêu chắc còn dính hơn nữa quá, đệch.

Trong xe vô cùng áp lực.

Giang Tùy mặt như chết, khí áp quanh cực thấp, như đang lặng lẽ đưa tin: giận , mau đến dỗ .

Lặp liên tục, cái kiểu mà bánh lăn .

“Chẳng ai mà tâm trạng lúc nào cũng cả, đều những lúc thăng trầm.”

Trần Ngộ nhịn nhịn, cũng bắt đầu cáu lên: “ thể lúc vui ?”

“……”

Giang Tùy kinh ngạc, nửa ngày mới “đệch” một tiếng: “Làm gì mà vui?”

Trần Ngộ im lặng.

Giang Tùy tức giận : “Lại cái tính nữa.”

“Động chút là lên tiếng.” Anh nghiến răng: “Cậu mà là con trai thì đánh từ lâu đấy.”

Trần Ngộ vô cảm .

Giang Tùy cô hai ba giây thì chỗ khác, bực bội vò đầu bứt tai:

“Vậy rốt cuộc là vì ?”

Trần Ngộ thở dài: “Vu Kỳ mùa đông thi cuộc thi chung.”

Giang Tùy hung dữ trừng mắt: “Đệch, dáng vẻ c.h.ế.t tiệt của là vì tên ?”

Trần Ngộ giật giật khóe mắt, lộn xộn cái gì trời, điên hả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-67.html.]

Cô hít sâu, hỏi đằng : “Bác Trương ơi, bác dầu gió ạ?”

“Có, , .”

Bác Trương lên tiếng, Tạ Tam Tư tìm giúp bác đưa cho đằng , tiện luôn tình hình mắt.

Kết quả là thấy Tùy đang biểu cảm ăn thịt .

Mùi chua nồng nàn, chậc chậc chậc.

Tạ Tam Tư định nhân lúc đưa dầu gió cho Trần Ngộ mà trao đổi ánh mắt với cô.

Trần Ngộ cũng chẳng thèm nhướng mắt lên.

Tạ Tam Tư tặc lưỡi, , hai đều ưa khác phái, trừ .

Duyên phận trời định.

Trần Ngộ vặn nắp dầu gió, đổ một chút lên đầu ngón trỏ, xoa xoa lên hai bên huyệt thái dương.

Cả mặt lập tức lạnh , cảm giác đau căng đầu cùng từ từ giảm bớt.

Trần Ngộ dựa thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên tai vang lên giọng trầm thấp của trai: “Mấy ngày tới phòng vẽ, với Vu Kỳ trò gì hả?”

“Chuyện kỳ thi chung, hỏi ?”

Giang Tùy đáp , điều như đổ thêm dầu lửa, biểu cảm gương mặt đáng sợ.

lúc , xe đột nhiên rẽ.

Trần Ngộ nghiêng theo quán tính, khống chế mà ngã về phía Giang Tùy.

Cơ thể mất cân bằng khiến cô thấy an , tay cô quơ loạn xạ, vô thức đè xuống chân .

Giang Tùy phản ứng cực lớn, trực tiếp dậy khỏi ghế.

Trước tiên là một tiếng “đùng” vang lên, đó là tiếng rên rỉ đau đớn.

Giang Tùy xuống , hai tay ôm lấy cái đầu sắp nổ, tiếng chửi bới liên tục phun từ miệng , đau đến choáng váng.

Bác Trương sợ tới mức vội vàng dừng xe ven đường, đầu hỏi .

Tạ Tam Tư cũng dọa hét lên một tiếng, ? Anh Tùy động kinh hả?

Trần Ngộ vô tình chạm ?

Úi chà.

Tạ Tam Tư cảm thấy hổ vì suy nghĩ của .

“À ừm” Tạ Tam Tư liếc vẻ mặt đầy lúng túng của Trần Ngộ, với Tùy: “U lên ?”

“Câm .”

Giang Tùy cong , thở hồng hộc, trái tim trong lồng n.g.ự.c rung động kịch liệt, nhớ đến cái tay chống chân của , nho nhỏ mà mềm mại. Anh l.i.ế.m môi buông tay đang ôm đầu , thẳng ngửa đằng một chút, yết hầu chuyển động lên xuống.

Chỗ da chạm như điện chạy qua, cảm giác tê dại ngứa đến giờ vẫn còn cảm nhận rõ, vô cùng tra tấn khác.

Giang Tùy đỏ mặt, nghiến chặt quai hàm, nhỏ giọng chửi gãi mạnh chân, dùng cảm giác đau đớn để che cảm giác .

Trần Ngộ hết cảnh nên tưởng nhầm là ghét bỏ, bài

xích cô, cô đầu sang đối diện với cửa sổ xe, nuốt câu ” chứ” trong bụng.

Im lặng dị thường.

Giang Tùy trừng mắt với phía gáy của cô, tình huống hiện giờ là ?

Ông đây đụng đầu, mà Bé Tóc Vàng hỏi còn lưng với , nhẫn tâm quá ?

Giang Tùy chộp loạn xạ mấy sợi tóc trán, mi mắt khép hờ, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, cả u ám.

Loading...