KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:21:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Reng reng reng.”
Đột nhiên điện thoại bác Trương reo lên, Trương Kim Nguyên gọi tới, hỏi bọn họ tới .
Tạ Tam Tư nhận điện thoại: “Đang ở đường Trường Khánh.”
Cậu thò đầu ngoài cửa sổ : “Còn mười phút nữa.”
“Vậy với Phong Thuận, bảo phòng bếp chuẩn một chút.” Trương Kim Nguyên hỏi: “Trần Ngộ đến cùng mấy ?”
Tạ Tam Tư cách điện thoại còn thể mùi nhiều chuyện trong lời của .
Dường như Trương Kim Nguyên phát hiện trong cuộc đang cùng chiếc xe với Tạ Tam Tư, trong điện thoại tiện, nên bàn đề tài mà bắt đầu mấy lời chê bai ăn khớp .
“Tên Nhất Phàm đúng là buồn nôn c.h.ế.t . Đệch, còn ở đây mà hôn môi với nữ sinh đưa tới, còn thấy cả đầu lưỡi, chỉ hận thể chọc mù hai mắt …”
Tạ Tam Tư đầy đủ, nhưng hiện giờ trong xe yên tĩnh c.h.ế.t còn giọng của Trương Kim Nguyên vang lên như xài loa phóng thanh, khiến lúng túng thua gì đang xem phim nóng mà ba gõ cửa cả.
“Dừng , dừng , qua .”
Tạ Tam Tư cúp điện thoại, đưa di động trả cho bác Trương, đầu định giải cứu sự nặng nề phía : “Anh Tùy, nếu thì em , để em xem cục u của xem nhé?”
Trên mặt Giang Tùy giăng đầy mây đen: “Xem cái quần.”
“Nói thật đấy, giỡn Anh Tùy.” Tạ Tam Tư nghiêm túc : “Đầu giống những chỗ khác, đập rắc rối lắm, nhất là chỗ đỉnh đầu, mềm yếu.”
“Trước ông nội em từng với em, đường để ý đụng đầu cột điện. Lúc , trở về còn ăn uống tiệc tùng, tất cả đều bình thường, đêm đến thì .”
Giang Tùy nhướn mi, nhớ là khi còn đời ông nội của qua đời ?
Tạ Tam Tư to gan lớn mật từ chối trả lời, tiếp tục : “Người đó c.h.ế.t khi còn tới bệnh viện đó.”
Bác Trương lập tức lên tiếng, giọng già nua, cảm giác trầm đượm như chứa đựng những điều muôn màu mà bác trải qua trong cuộc đời, cùng với sự thử thách của thời gian: “ đó, đầu đập là chuyện đùa .”
“Không thì , lỡ chuyện gì là ngay, ôi.”
Giang Tùy trợn trắng mắt, nó hai hùa cái quái gì ?
Tạ Tam Tư và bác Trương đều vẻ như đằng .
Giang Tùy đạp lên chỗ phía , xanh mặt quát: “Xem con khỉ, đàng hoàng hết cho !”
Bỗng chốc bên trái vang lên một giọng mát lạnh như nước mùa thu: “ xem giúp .”
Giang Tùy sững sờ, lướt con gái bên cạnh chẳng từ lúc nào dời ánh mắt khỏi cửa sổ mà chuyển sang đối diện với , xùy: “Ai cần lo chứ.”
–
Khóe miệng Tạ Tam Tư run mạnh, nổi vẻ mạnh miệng kiêu ngạo của Anh Tùy, nắm lấy cửa xe, đến cùng: “Em mua
nước.’
“Bác Trương, cháu mù đường, về tìm xe, bác chung với cháu .”
“Được.” Bác Trương cũng xuống xe,
Sau khi một trái một “ầm”, “ầm” hai tiếng, trong xe rơi yên tĩnh .
Trần Ngộ xoay : “Cúi đầu thấp chút .”
Giang Tùy lười biếng: “Thấp .”
“Thấp chút nữa.” Trần Ngộ ngước cổ: “Như thế thấy .”
Trong tầm của Giang Tùy, cổ áo len mỏng màu tím nhạt của cô gái lớn cũng nhỏ, dán cái cổ trắng như tuyết. Anh nhướng mắt lên, mắt híp híp, lướt qua xương quai xanh như ẩn như hiện của cô, chóp mũi dường như ngửi mùi thơm cơ thể của cô bay qua.
Đệch.
Giang Tùy lập tức đầu , nuốt một cái, uể oải hỏi: “Cậu thể thẳng lên chút ?”
Trần Ngộ còn vén tóc của trai, khi cô còn đang do dự, đấu tranh, đang chuẩn tâm lý một nửa thì tạt cho một gáo nước, mặt lập tức lạnh : “Không xem nữa.”
“Cậu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-68.html.]
Giang Tùy đột ngột chằm chằm cô, quai hàm giật giật, nghiến răng: “Nếu do thì sẽ đụng đầu ?”
Trần Ngộ với ánh mắt bạc tình, im lặng một lúc.
Giang Tùy tự giễu trong lòng, khó cô nữa. Anh nhắm mặt , thoáng thấy cô gái đang quỳ một chân ghế, cơ thể nghiêng về phía , níu lấy quần áo của , kéo xuống một chút.
Tóc đỉnh đầu vén nhẹ sang, cục u đập lập tức lộ ngoài.
Giang Tùy mơ hồ, vẫn động đậy.
Ngược Trần Ngộ thì hít một ngụm khí lạnh, nghĩ tới còn u to hơn cả tưởng tượng của cô, cô dám đụng , chỉ dựa sát : “Đau ?”
Giang Tùy cảm giác một luồng ấm thổi nhè nhè đỉnh đầu , khiến cảm thấy châm chít, còn cảm giác nóng đến mức thể đốt cháy cả m.á.u trong cơ thể, giọng khàn : “Cậu thấy ?”
Trần Ngộ cảm giác câu hỏi của thừa, cô cũng từng đụng đầu, đụng mắt nổ đom đóm, đau tới mức ngất .
“Không rách da.”
Trần Ngộ bỏ cái chân đang quỳ xuống, xuống: “Đợi tí nữa đến nhà hàng, bảo Vương Nhất Phàm lấy cho một cái túi chườm đá để chườm lên.”
Giang Tùy dựa lên ghế: “Choáng đầu.”
Trần Ngộ lập tức cau mày: “Chấn động não ?”
Giang Tùy cô: “Không nữa, khó chịu.”
Trần Ngộ càng cau mày chặt hơn: “Vậy còn đến nhà hàng gì nữa, chờ trong xe , giờ gọi bác Trương để bác đưa bệnh viện.”’
“Chắc chấn động não .” Giang Tùy níu cánh tay của cô :
“Cậu cứ đợi , cần gì khác .”
Trần Ngộ liếc bàn tay tay .
Giang Tùy buông năm ngón tay , : “Tay gầy như tre .”
Trần Ngộ kéo nhẹ chỗ tay áo nhăn.
Giang Tùy chống khuỷu tay lên thành ghế, dựa đầu cô gái: “Chuyện xong, giờ ?”
“Nói gì chứ.”
Trần Ngộ hiểu tại Giang Tùy so đo chuyện như , cô thản nhiên : “Không là vui, mà là trong lòng chuyện.”
Giang Tùy bên ngoài nhưng trong : “À, cuộc thi chung, Vu Kỳ.”
Trần Ngộ mặt cảm xúc: “Không nữa.”
Giang Tùy gác chân lên đá đá cô, đá nhẹ như đang chọc một con mèo nhỏ:
“Nói, , .”
Trần Ngộ im lặng .
Giang Tùy đến gần cô gái, đáy mắt sâu như bầu trời đêm, trong đó lóe lên một ngôi , chính là hình bóng của cô: “Nói , đây.”
Trần Ngộ chằm chằm tự nhiên, cô chỉnh tóc: “Hai ngày Vu Kỳ nhắc chuyện cuộc thi chung với , buổi trưa khi tan học đến văn phòng hỏi thầy Triệu.”
“ như lời Vu Kỳ , cuộc thi chung là tất cả phòng vẽ ở chỗ của tụi sẽ thi chung, vẽ phác họa và vẽ màu nước đều thi, mỗi thứ thi nửa ngày.”
Giang Tùy xong, đoán gần như đại khái.
“Cuối tuần bắt đầu học vẽ màu nước, tất cả đều mua bảng màu, màu sơn dầu, thùng nước, cọ màu nước các thứ . mà hiện giờ mua cái gì cả, hào hứng nổi, vẫn thích phác họa hơn.”
Vẻ mặt Trần Ngộ đầy sầu lo: “Vì sợ nhiệt huyết như vẽ phác họa thì vẽ màu nước sẽ .”
Những thứ dồn kín trong lòng Giang Tùy lập tức biến mất hết, thông suốt , vẻ mặt trở nên dễ chịu hơn, còn tâm trạng trêu ghẹo: “ còn tưởng lo bản đủ tiền mua màu sơn dầu chứ.”
Trần Ngộ tức giận, nghiêm túc cũng thành thật: “Màu sơn dầu trắng định mua loại , là của hãng Maries, ba tệ một hộp, dùng nhanh hết mà đắt, thật sự lo lắng.”
Giang Tùy tự nhiên mấy chữ: “Vậy dùng của .”
Trần Ngộ rõ: “Cái gì?”
“ là.” Giang Tùy cô, cong môi: “Một đống màu sơn dầu trắng trong nhà của , cho hết.”