KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:22:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Với học sinh mỹ thuật mà , xem quan hệ của hai thì cứ xem họ bằng lòng để lấy màu sơn dầu trắng của .

Cọ vẽ màu nước bẩn như chọc lớp màu sơn dầu trắng trong hộp màu sơn dầu…

Rất tính khiêu chiến sức chịu đựng của một nên thể kiểm tra mức độ tình cảm.

Trần Ngộ còn bắt đầu vẽ màu nước nhưnnhưng hiểu công dụng tạo cảm xúc của màu sơn dầu trắng từ phương diện. Đối mặt với sự cám dỗ cực lớn mà Giang Tùy ném , cô tỉnh táo đưa thắc mắc.

“Vô duyên vô cớ cho màu sơn dầu trắng?”

Độ cong môi Giang Tùy khẽ cứng đờ trong chớp mắt, trở bình thường, dáng vẻ lười nhác : “Vì …”

Anh kéo dài âm cuối, âm lượng từ từ giảm xuống, cho đến khi dừng , đôi mắt sâu và đen láy khóa cô gái .

Nhiệt độ nóng rực thoáng qua biến mất.

“Vì chứ?” Trần Ngộ hỏi.

“Đương nhiên là vì,” Giang Tùy hạ khuỷu tay đang tựa thành ghế chống lên ghế, cơ thể từng chút một sát gần cô gái. Ngửi mùi hương sạch sẽ của cô, yết hầu khẽ động, giọng mũi mang theo sự trêu đùa: “Anh đây nhiều tiền, dùng .”

Trần Ngộ: “……”

Được thôi.

Chuyện đó thì cần .

“Những màu sơn dầu khác cũng .” Giang Tùy : “Cậu dứt khoát khỏi mua gì cả, cho một hộp.”

Trần Ngộ : “Không .”

“Sao ?” Giang Tùy mái tóc đang xõa vai cô, đầu ngón tay giật giật: “Còn cọ vẽ màu nước, cũng nhiều.”

“Đợi tí nữa cơm nước xong xuôi, về nhà với một chuyến, tự chọn.”

Trần Ngộ còn , đầu sát gần mí mắt của cô: “Cậu cục u đầu .”

Thấy cô gái phản ứng, Giang Tùy sợ cô tiếp tục đề tài nên lập tức dáng vẻ kiên nhẫn giục: “Nhanh lên chút.”

“Nhanh gì mà nhanh.” Trần Ngộ : “Sao ?”

Giang Tùy bĩu môi: “Đau quá .”

Trần Ngộ khẽ giật , một lúc còn đau như chứ? Cô gãi cổ: “Hay là cứ đến bệnh viện một chuyến .”

“Không .”

Ở điểm mù tầm của cô, Giang Tùy nắm lấy vạt áo len của cô, để mùi hương của cô đọng đầu ngón tay : “Cậu xem giúp chút .”

Trần Ngộ đến gần đỉnh đầu đen thui của : “Đang .”

Giang Tùy hài lòng việc bản cô chạm đầu, hừ mũi, khó chịu vô cùng: “Cục u ở tóc mà, tay còn chẳng đụng tóc , thể thấy ? Có tâm xíu ?”

Trần Ngộ: “…”

“Cậu phiền quá.”

“Ai phiền chứ? Nói ai phiền hả, ai phiền?”

phiền, phiền , đừng lộn xộn, để xem cục u đầu thế nào .”

“Vậy kỹ , cẩn thận, tâm , đừng hòng qua loa, liếc một

cái thì coi như là xong việc.”

“…”

Hai một câu, một câu, chuyện cọ màu nước và màu sơn dầu lật sang trang khác.

Nhà hàng là khai trương, thật chỉ một bàn khách, là nhóm mấy trai.

Trần Ngộ Vương Nhất Phàm dẫn theo, ngờ tới đó là nữ sinh tóc dài ở tiệm net đêm đó.

Tình cảm thầm mến kết trái .

Chỉ là…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-69.html.]

Trần Ngộ lầu, Vương Nhất Phàm cầm điện thoại chơi game, nữ sinh bên cạnh thì dịu dàng .

Vương Nhất Phàm uống nước, cô lập tức đưa nước tận miệng.

Cậu ăn quýt thì cô lột quýt mà lời nào, thậm chí cả xơ trắng múi quýt cũng lột sạch.

Khi nữ sinh tách quýt đút Vương Nhất Phàm ăn, dáng vẻ trông thành kính hèn mọn.

ăn hết, trong mắt ánh lên ánh sáng si mê.

Trần Ngộ thấy cảnh , da đầu khẽ tê lên.

Đó là kiểu thích gì ?

Toàn bộ cuộc sống đều vây quanh một , tự

Nói cách khác, chỉ cần thích, sẽ trở nên hèn mọn như ?

Trần Ngộ thất thần, đột nhiên bên tai vang lên giọng vui vẻ: “Sao chằm chằm thế.”

“Hâm mộ hả?”

Trương Kim Nguyên lan can, theo tầm mắt của của cô xuống lầu, mùi chua thối của yêu đương lên men, xông đến mức khiến đầu căng đau: “Thật sự khiến hâm mộ.”

Trần Ngộ rời khỏi lan can, trở ghế sô pha ở đằng .

“Tên quan trọng ha.” Trương Kim Nguyên tiếp tục và tiếp tục ganh tị: “Anh bạn Vương Nhất Phàm của đây, chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lịch sử tình trường của thực sự thuận lợi vô cùng. Bên cạnh từng thiếu , em gái nào cũng vô cùng yêu , chia tay thì mấy em gái sẽ lóc ngoan ngoãn mà .”

“Không nào khi chia tay tìm náo loạn, cho tình huống trở nên lúng túng cả, chậc chậc, hâm mộ quá trời.”

Trần Ngộ im lặng một lát: “Tại chứ?”

Trương Kim Nguyên xoay , dựa lan can đối mặt với cô gái: “Tại cái gì?”

“Không vô cùng yêu ?” Trần Ngộ khó hiểu: “Vậy tại còn thể buông tay dứt khoát như ?”

Trương Kim Nguyên sửng sốt mấy giây: “Ơ, cũng hiểu.”

“Đây lẽ là một cách chào cảm ơn tình yêu theo sách giáo khoa nhỉ, dù thể cùng nữa nhưng em vui vì thể cùng một đoạn đường. Đoạn đường tiếp theo, dù cùng là ai, chỉ cần vui là ?”

Trần Ngộ: “…”

“Hơn nữa, buông tay cũng .” Trương Kim Nguyên nhún vai: “Người ở cạnh nữa, mặt dày mày dạn ở thì gì?”

“Anh em của , khi thích mấy em gái đó thì cưng chiều khỏi .” Cậu toe toét, lộ răng nanh nhỏ : “Còn thích thì lòng cực kỳ sắt đá, còn gì để .”

Trần Ngộ thấy gì đó ở lầu, vẻ mặt vi diệu: “Cưng chiều hả? Không .”

Trương Kim Nguyên cũng sang, thấy con gái của Vương Nhất Phàm

đang bóc hạt thông* cho ăn, bóc từng chút, từng chút, ngay lập tức hiểu ý của Trần Ngộ và : “Trên mặt em gái đều là vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, như ý nữa mà.”

(*Hạt thông: Hạt thông, còn gọi là piñón ( tiếng Tây Ban Nha), pinoli ( tiếng Ý), hoặc pignoli, là hạt ăn của cây thông.)

Trần Ngộ cạn lời.

Trương Kim Nguyên phản ứng của cô chọc : “Người em của cho phép cô bước cuộc sống của , như thế còn gọi là cưng chiều ?”

Trần Ngộ cảm thấy chủ đề thể tiếp tục nữa.

Không rõ là do bất đồng quan điểm là do kiến thức của cô quá ít, còn nông cạn.

“Bài hát là gì nhỉ.” Trương Kim Nguyên ngâm nga hát một câu: “Câu chuyện của chúng yêu thì yêu cho xứng đáng, sai cũng sai cho xứng đáng*…”

(*Dựa theo bản vietsub ca khúc [Xứng Đáng] của ca sĩ Trịnh Tú Văn)

Trần Ngộ lục lọi kho bài hát trong đầu: “《Xứng đáng》.”

“À đúng.”

Ánh mắt của Trương Kim Nguyên sáng lên, sáng chói lọi như mặt trời mùa hè, vô cùng rực rỡ, kích động bước đến bên cạnh ghế sô pha: “Giỏi đấy , nhanh như nhớ , hát , khúc là gì ?”

Trần Ngộ trong trẻo mà lạnh lùng phun hai chữ: “Không .”

Trương Kim Nguyên: “…”

Thật là khó trò chuyện.

Loading...