KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:37:30
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai nữ sinh luống cuống tay chân mang theo đồ ăn vặt còn ăn hết chạy xuống tầng, thình lình bắt gặp Trần Ngộ từ phòng vẽ một bên cạnh cửa cầu thang.
Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, lúc trắng lúc đỏ, như ai đó dí đầu ấn bảng màu một cái.
Không nghĩ đến chuyện gì, hai nữ sinh đó dừng , vội vàng trao đổi ánh mắt.
Chẳng lẽ Giang Tuỳ đang mặt cho Trần Ngộ?
Khoảnh khắc tiếp theo, hai nữ sinh đồng thời phủ định.
Lúc đó cửa gian phòng nhỏ đóng , Giang Tuỳ ở bên trong chắc là rõ bọn họ gì, chỉ cảm thấy thật ồn ào, liên quan gì tới Trần Ngộ.
trong lòng vẫn tức giận, hâm mộ, thậm chí là đố kỵ.
Bởi vì bình thường Giang Tuỳ để ý đến nữ sinh nào cả, Trần Ngộ là ngoại lệ.
Hai nữ sinh đều tức giận trừng mắt về phía Trần Ngộ, hiểu khuôn mặt nhạt nhẽo gì đáng để xem.
Trần Ngộ hiểu lườm nguýt, cô ngẩng đầu lên gác xép, theo bản năng lên đó.
Giang Tuỳ đang định về gian phòng nhỏ thì chạm mặt cô gái đang lên. Trần Ngộ đầu bước .
“Chậc.”
Giang Tuỳ uể oải mở miệng: “Không thấy , mắt mù ?” Trần Ngộ tiếp tục bước : “Nhìn thấy .”
Tầm mắt Giang Tuỳ rơi lên dáng nhỏ gầy của cô gái đối diện: “Thấy mà còn gì?”
Trần Ngộ thẳng thắn : “Không gì để .”
Giang Tuỳ: “......”
“ đoán ở gác xép.”
Trần Ngộ mà đầu : “Thầy bảo ngoài đổi bài hát, hề lên đây, chỉ là lúc khôi phục tinh thần thấy . Vậy nên chuyện gì với , xuống lầu đổi bài, thầy những ca khúc thảo nguyên khác.”
Giọng điệu bình thường, giữa những chữ trong câu cũng logic rõ ràng chặt chẽ, khiến cho cảm giác rằng cũng đang hoang mang.
Giang Tuỳ sững sờ.
Dường như vẻ ……dễ thương?
Đệch.
–
Buổi tối Trần Ngộ và Lưu Kha tới Miếu Thành Hoàng mua giấy vẽ, những khác trong phòng vẽ tranh cũng cùng bọn họ.
Miếu Thành Hoàng một con phố chuyên bán dụng cụ vẽ tranh, phạm vi lựa chọn rộng, cùng mua, mua lượng nhiều còn thể mặc cả với bán.
Bên ngoài con đường nghệ thuật đúng là dùng tiền để trải , đốt nhiều tiền, mà học nghệ thuật cũng đều là những giàu , cách tồn tại hiểu lầm lớn.
Ngoài còn học sinh mỹ thuật cũng gia cảnh bình thường, hoặc là bình thường, chi nhiều tiền cho các dụng cụ vẽ tranh hằng ngày, thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.
Triệu Thành Phong chạy xe máy tới, bên miệng thầy ngậm điếu thuốc, dặn dò bọn họ đường chú ý xe cộ, Miếu Thành Hoàng nhớ để ý túi quần áo của .
Một bạn nam mũm mĩm sờ xe máy của thầy , hét lớn: “Thầy Triệu, ngầu quá.”
“Đi sang một bên, đừng dạo chơi lung tung, bảy giờ học điểm danh, đêm nay ai đến muộn thì ở quét dọn nhà vệ sinh.”
Triệu Thành Phong nhắc nhở xong thì cắn lấy đầu thuốc lá, hai ngón tay bóp một cái, đội mũ bảo hiểm lên, nghênh ngang rời trong tiếng ‘Ầm ầm’.
Nhóm Trần Ngộ xe đạp đón lấy khí thải đường giao lộ.
Lưu Kha với cô cơm tối ăn món gì, những khác líu líu ríu tám chuyện của thầy giáo.
“Sao thầy Triệu sống ở đây nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-7.html.]
“ thế, năm tầng lầu đều là nhà ở, trong hành lang dán mấy tờ quảng cáo cho thuê phòng. Thầy cứ chọn đại một chỗ mà thuê để cần chạy chạy giữa hai nơi nữa.”
“Mẹ quen với họ hàng thầy , vợ thầy ngày nào cũng ở nhà chờ thầy về ăn cơm.”
“Woa, vợ thầy Triệu quản nghiêm thế ?”
“ cảm thấy là ép, thầy suốt ngày bày vẻ mặt nghiêm khắc bí bách, là nghiện thuốc, là mùi đắng ngắt của thuốc lá, tràn đầy hương vị của chuyện cũ.”
“......”
–
Giang Tùy từ trong hành lang , ánh mắt vô tình lướt qua Trần Ngộ đang chờ đèn xanh ở cách đó xa. Anh phát hiện bên cạnh cô ngoài Lưu Kha còn bạn học nam khác.
“Ai ?”
Tạ Tam Tư vươn cổ : “Người nào?”
Trong tầm mắt Giang Tùy, bạn học nam đang cái gì mà cách
Trần Ngộ gần, khả năng nước bọt còn phun đầy đầu cô.
Anh híp mắt : “Bước chữ V, lưng còng, lôi thôi, mặc quần bò đeo dây xích lớn kìa.”
“Lý Dương phòng vẽ tranh hai.”
Tạ Tam Tư nên lời, em thế nào cũng là một trai, đến miệng Tuỳ thì dường như còn bằng đồ bỏ .
“Anh Tuỳ, đang ở xe đạp, còn bộ, kiểu gì mà chân chữ V?”
“Bàn chân giày chống xuống đất thành dạng gì, tự ?”
“……”
Trong lòng Tạ Tam Tư , dây xích quần bò cũng lớn, chỉ là món phụ kiện bình thường, hơn nữa hiện nay cũng phổ biến.
Trong thời gian Giang Tuỳ tới xe , phát hiện nhóm Trần Ngộ băng qua đường cái. Cái tên Lý Dương lúc nãy bên cạnh cô cùng một bạn nam khác ở phía , một mập mạp khác sáp tới.
Lại là ai nữa?
Lần Tạ Tam Tư tự giác trả lời: “Vu Miêu, cũng ở phòng vẽ hai, tất cả đều gọi là Vu Béo, ông đây ưa lắm.”
Giang Tuỳ mở khóa xe: “Sao thế?”
“Vu Béo là học sinh lưu ban, từng thi đại học, vì thế cảm thấy ai cũng đều là đàn em của , chuyện như ông cụ non, nhưng thật thì vô cùng điên và láo xược.”
Tạ Tam Tư nghĩ mà còn rùng : “Hai ngày em với cãi , suýt chút nữa đẩy xuống lầu.”
“Em còn cảm thấy vấn đề về tâm lý, là buổi tối thường mơ thấy một bóng đen giường , bóng đen đó bảo vệ , tóm góc độ nhận sự việc khá là kỳ quái.”
“Đây trọng điểm.”
Giọng điệu Tạ Tam Tư trở nên tức giận đùng đùng: “Vấn đề là Vu Béo một em họ cao to trai, còn dịu dàng lịch sự, hơn nữa vẽ vời còn trâu bò, bây giờ đang là cả của phòng vẽ tranh Lưu Vân, tháng chuyển đến chỗ chúng .”
“Đến lúc đó Vu Béo sẽ mai mối em họ với Trần Ngộ, tính cách hai cực kỳ bổ sung cho .”
Giang Tuỳ bèn đá một phát: “Một đám tranh mai mối cho , nó hai các điên .”
Tạ Tam Tư: “......”
“Anh Tùy, em thật sự cảm thấy Trần Ngộ hợp với .”
“Hợp .”
“Đừng đừng đừng, của em bố em, hai già đập nồi phá bát mười tám năm, TV trong nhà cũng đổi ba , sóng gió ngần năm thật sự dễ dàng.”
“……”
Giang Tuỳ ném cái khoá xe màu đen hình chữ U trong giỏ xe phía thẳng dậy, hờ hững nhướng mày.