Trần Ngộ đang thì thầm to nhỏ chuyện gì, cô đến đau cả lưng, cơ mặt tê dại, đầu óc cũng trống rỗng luôn .
Bài hát trong tai bắt đầu lặp , cô nhớ nổi lặp thứ mấy.
Trần Ngộ đút tay trong túi áo khoác, sờ đến máy nhạc vân vê trong tay, ngước mắt lướt qua những trong đại sảnh, đó tầm mắt rơi trai trong góc.
Sau lưng Giang Tùy là bức tường, mặt là từng hàng đầu và bản vẽ, các cô gái thì vây xung quanh. lúc , ngước mắt lên và chạm ánh mắt cô.
Hai dùng ánh mắt giao tiếp với một cách tự nhiên.
Giang Tùy: Hử?
Trần Ngộ: Nghe nhạc đến chán .
Giang Tùy: Chịu đựng.
Trần Ngộ: Ngồi khó chịu.
Giang Tùy: Chịu đựng.
Trần Ngộ đang nhếch môi thì thấy giáo viên gọi: “Thả lỏng một chút, đừng để khớp cắn co cứng.”
“……”
–
Trong thời gian nghỉ giải lao, Trần Ngộ dậy xoa bóp eo lưng và vận động tay chân.
Lưu Kha vẫy tay với cô: “A Ngộ, đây, xem tớ vẽ giống .”
Trần Ngộ tới xem thử nhưng kết quả gì, chỉ cảm thấy là lạ.
Điều giống như soi gương.
Giống như đầu , ồ, hóa trông như thế .
Lưu Kha dùng bút chì điểm thêm vài nét nhàn nhạt lên chóp mũi bức tranh:
“Đây là điểm tớ hâm mộ nhất ở đấy, sống mũi cao thẳng.”
“Di truyền từ bố tớ.” Trần Ngộ cúi bức tranh: “Tiểu Kha, trán tớ rộng và cao thế ?”
Lưu Kha trợn mắt: “……Đây gọi là đầy đặn.”
Trần Ngộ ấn trán, dùng tay chạm lên đường cong từ xuống, cô cảm thấy Lưu Kha vẽ quá, khi đưa ý kiến của , cô định xem tranh Vu Kỳ vẽ.
Mới nửa đường một bàn tay kéo , kéo thẳng về phòng vẽ tranh một.
“Làm gì ?”
Trần Ngộ thoát khỏi tay của Giang Tùy.
Giang Tùy kéo một cái ghế xuống: “Nói chút chuyện.”
Trần Ngộ , chờ câu tiếp theo.
Giang Tùy cũng cô, ánh mắt như ngòi bút, từng tấc từng tấc vẽ dung nhan trong trẻo lạnh lùng của cô, cả nửa ngày mới cong môi một câu: “Cậu đói ?”
Trần Ngộ: “…….”
“Chuyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-74.html.]
Giang Tùy cầm balo, lấy mấy gói đồ ăn vặt, lười biếng liếc cô: “Vừa ăn .”
Kết quả là, khi Trần Ngộ ăn uống no nê trở sảnh lớn mới phát hiện Giang Tùy vẫn gì.
–
Cuối cùng, một tiếng đồng hồ Trần Ngộ còn xem vẽ thành cái dạng gì nữa. Cô chỉ nhanh chóng kết thúc sự nghiệp mẫu đầu tiên của .
Quá mệt mỏi.
Có nhạc mà vẫn mệt mỏi như , cô cũng bái phục những nhạc nhưng vẫn thể mẫu từ đầu đến cuối.
Ánh mắt của Trần Ngộ hề mục tiêu, cứ lơ đãng khắp nơi bắt gặp ánh mắt Giang Tùy.
Giang Tùy ném cho cô ánh mắt chứa ý : Tối nay bạn Tiểu Trần thật ngoan, kiên trì thêm lát nữa, cố lên nha.
Trần Ngộ lườm một cái.
Giang Tùy bắt chút cảm xúc nhỏ trong ánh mắt cô gái thì nhỏ giọng .
Cuối cùng mới nhận thật ngốc, nhưng độ cong môi vẫn
biến mất mà ngược càng lúc càng cao hơn.
Tạ Tam Tư thường vẽ tranh tả thực tùy tiện, nhưng cân nhắc đến địa vị chị dâu tương lai của mẫu nên đầu tiên dùng hai tiếng đồng hồ để vẽ. Về những gì vẽ thì chỉ thể rằng thật sự cố gắng, ít nhất đó là một con , là nữ.
Vừa lau bụi than chì tay, nghiêng về phía góc phòng:
“Anh Tùy, ?”
Giang Tùy ho khan: “Cười con khỉ.”
Tạ Tam Tư quá lười để vạch trần, Anh Tùy chó như cũng mới ngày một ngày hai. Cậu tùy ý tìm thấy một bức tranh của ai đánh rơi, lật ngược trải lên mặt đất, đó đặt m.ô.n.g lên.
“《Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn 3》 chiếu nửa năm , mạng chắc , còn bộ phim《Tân Câu Chuyện Cảnh Sát》hồi tháng 9 nữa. Anh Tùy, chúng quán net bao một đêm là thể xem hết trong một .”
Giang Tùy chậm rãi vẽ đường viền môi của cô gái, giọng điệu cực kỳ điềm đạm: “Không hứng thú.”
“……”
Tạ Tam Tư thầm nghĩ trong lòng, lão già như hiện tại ngoại trừ trêu chọc Trần Ngộ hoặc Trần Ngộ trêu thì còn hứng thú với cái gì chứ.
“Này, Anh Tùy,” Tạ Tam Tư thấp giọng : “Anh rủ Trần Ngộ xem phim .”
Khóe mắt Giang Tùy liếc qua cô gái, cau mày : “Xem cái quỷ gì.”
“Tuyệt vời.”
Tạ Tam Tư giơ ngón tay cái: “Phim ma tương đối kích thích.”
“Anh Tùy, nghĩ mà xem, rạp phim thì tối om, màn hình lớn hình ảnh ma quỷ lướt qua, phối hợp với nhạc nền và bối cảnh rùng rợn, ôi ơi, mới nghĩ thôi thấy sợ .”
Càng càng kích động, xoa xoa da gà cánh tay: “Trần Ngộ dọa sợ, run rẩy nhào lòng , đó, sẽ… Hehehe.”
Giang Tùy phối hợp “Ồ” một tiếng, như hỏi: “Sẽ thế nào?”
Sau lưng Tạ Tam Tư lạnh buốt, ha ha: “Không thế nào, thể nào cả, em chỉ đùa thôi, Anh Tùy cần dùng đến trò vặt .”
Khuôn mặt Giang Tùy co giật, im lặng suy nghĩ.
Anh Tùy của chắc là, thể, lẽ, cũng cần đấy.