KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:25:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tùy khi cô thấy bức tranh sẽ phản ứng thế nào, sẽ nghĩ gì về . Anh mong chờ lo lắng, ngủ một lát tỉnh, tỉnh ngủ, ngủ tỉnh, trằn trọc suốt một đêm cho đến sáng, và mang đôi mắt với quầng thâm đen đến phòng vẽ tranh.

Trời còn sáng .

Cả tòa nhà màu trắng sừng sững im lìm đợi bình minh tới, mang theo ánh nắng mai ôm lấy .

Giang Tùy dẫm lên đèn cảm ứng, chậm rãi lên tầng hành lang mờ tối, mò chùm chìa khóa, tra khóa, mở khóa, đẩy cửa lớn mở cửa phòng vẽ một.

Anh đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ, chuyển sang gác mái.

mười phút xuống.

Khoảng 7 giờ, cô gái chờ đợi vẫn đến.

8 giờ lớp học bắt đầu, đến cái bóng cũng thấy tăm .

Tất cả cảm xúc của Giang Tùy đều sự sốt ruột bồn chồn bao phủ, giá vẽ, vô thức vuốt ve vòng xích cổ tay.

Trên bảng vẽ trống , ngay cả giấy vẽ cũng .

Thái Tú và Vương Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay chuyện gì , hai họ đều đến, hẹn ?”

Giang Tùy bỗng đầu, lúc mới phát hiện bạn nhất của cô gái cũng ở đây.

“Này, Anh Tùy, em mang tẩy đất sét……”

Tạ Tam Tư đẩy cửa bước , nhưng còn dứt câu lập tức một loạt động tác của Anh Tùy cho choáng váng.

Chờ khi phản ứng thì bóng biến mất ngoài cửa.

Giang Tùy từng đưa cô về nhà nên nhớ đường , thể dễ dàng tìm , nhưng còn đang suy nghĩ, tại gọi cho lão Triệu .

Cứ trực tiếp qua như thì đường đột quá.

Đợt chút nữa gặp nhà cô đối đáp thế nào, viện lý do gì nữa.

Chỉ là ngờ khi đến nơi cánh cổng lớn sơn đỏ loang lổ đóng chặt.

Giang Tùy chằm chằm ổ khóa lớn treo cổng, thái dương giật giật.

Cánh cửa bên cạnh chiếc xe moto đang dắt ngoài, đàn ông trung niên đang khóa cửa thì bất ngờ ánh mắt chằm chằm nhắm tới khiến ông chú suýt nữa đánh rơi ổ khóa trong tay.

“Anh bạn trẻ, , gì…”

Giang Tùy ngắt lời ông chú: “Người nhà ạ?”

Ngón tay chỉ cánh cổng lớn đang đóng chặt: “Có thăm họ hàng ạ?”

Đây cũng là hy vọng trong lòng .

Tốt nhất chỉ là thăm họ hàng, trong ngày hoặc ngày mai sẽ trở về.

câu trả lời của ông chú trung niên là cái lắc đầu: “Không .”

Hô hấp của Giang Tùy như ngừng .

“Hình như là tới bệnh viện.” Ông chú trung niên : “Quá nửa đêm hôm qua đột nhiên bệnh viện, động tĩnh còn lớn.”

Dưới gốc cây ở phía tây bệnh viện, Trần Ngộ đang bậc thang gặm

bánh bao chay.

Tán cây tiêu điều thưa thớt.

Bầu trời xám xịt như che bởi một tấm vải đầy bụi bẩn, khiến cảm thấy chán nản theo.

Trần Ngộ nghẹn nên vỗ vỗ lồng ngực, lá cây khô mặt đất, vài giọt nước mắt rơi xuống.

Chẳng bao lâu , nước mắt đọng thành một vũng nước nhỏ, phản chiếu nỗi buồn và sự hoang mang.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập tới gần, một cái bóng đen phủ lên đỉnh đầu cô, mùi hương nhàn nhạt lẫn trong khí.

Một đôi giày thể thao màu xanh dừng mặt cô.

Trần Ngộ ngỡ ngàng ngẩng đầu: “Sao ở đây?”

Giang Tùy đôi mắt xong của cô gái, nỗi sợ tràn đầy trong lòng, khàn giọng , âm điệu mềm mại từng thấy: “Sao ?”

Trần Ngộ chớp mắt: “Không gì.”

Ánh mắt Giang Tùy rơi hàng mi ướt nhẹp của cô: “Không gì mà tới bệnh viện ?”

Cô gái cụp mắt, lông mi ướt nhẹp run rẩy, nhưng cô dùng mu bàn tay lau , nhỏ giọng : “Tiểu Kha xảy chuyện .”

Giang Tùy sững sờ, nhướn mày: “Chuyện gì ?”

Trần Ngộ đáp.

Giang Tùy xổm xuống mặt cô, nửa cái bánh bao chay trong tay cô: “Bữa sáng ăn cái ?”

Trần Ngộ vẫn trầm mặc gì.

Giang Tùy thử chạm cái bánh bao chay: “Lạnh .”

Anh nắm lấy cánh tay cô: “Đi, đưa ăn cái khác.”

Trần Ngộ né tránh: “Thôi .”

Giang Tùy cụp mắt, ánh mắt di chuyển một vòng quanh mặt, lúc mới phát hiện cô vẫn mặc một quần áo đen của ngày hôm qua, chỉ tóc rối, giống như mới rời khỏi giường.

Đôi mắt cô đỏ ửng, đáy mắt nặng nề, bờ môi khô nứt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mỏi mệt.

Dáng vẻ tinh thần.

Giang Tùy cau mày: “Cả đêm ngủ ?”

Trần Ngộ nắm chặt cái bánh bao chay, bình tĩnh hỏi: “Cậu tới tìm ?”

Câu hỏi của Giang Tùy bỏ qua, thấy bất lực: “ hỏi mà.”

Trần Ngộ bĩu môi: “Không .”

Giang Tùy: “…”

Được , thì , ai bảo ông đây nuông chiều chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-77.html.]

.”

Giang Tùy thẳng đôi mắt trống rỗng của cô gái ngốc nghếch: “ đến tìm .”

“Chứ ai việc gì chạy tới bệnh viện chứ?”

Khóe miệng Trần Ngộ giật giật, gì đó nhưng cuối cùng mím chặt.

Giang Tùy nhặt cành cây khô bên chân lên, vẽ vẽ lên mặt đất: “Bạn Tiểu Trần nghiêm túc chăm chỉ của chúng hôm nay đến lớp, thể tới cửa thăm hỏi một chút ?”

Trần Ngộ lên tiếng, đang suy nghĩ gì.

đến nhà thì thấy khóa cổng, đang chuẩn thì tình cờ gặp hàng xóm cách vách nhà , bèn hỏi thăm một chút.”

Giang Tùy thản nhiên : “Cho nên mới tới đây.”

Trần Ngộ im lặng suy nghĩ hồi lâu.

Khoảng hơn 1 giờ đêm qua, khi cô đang xem tranh suy nghĩ thì sự yên tĩnh trong nhà tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

Là điện thoại do bố Tiểu Kha gọi tới, tìm nhà bọn họ vay tiền.

Bố Trần Ngộ thói quen tiết kiệm một ít tiền và gửi sổ ở ngân hàng, năm nào cũng thế. ngân hàng chỉ mở cửa ban ngày nên tiền trong sổ cũng thể rút ngay .

Bình thường trong nhà cũng bao nhiêu tiền, chủ yếu là để chi tiêu, nếu cần nhiều hơn bọn họ sẽ tìm hàng xóm, nhờ vả vài câu là .

Hàng xóm thấy là để cứu thì lập tức cho họ mượn hơn mấy ngàn nhân dân tệ để họ nhanh chóng mang tới bệnh viện.

Nếu thì Giang Tùy thông tin qua hàng xóm.

Trần Ngộ khẽ cọ lòng bàn tay, nhà Tiểu Kha sống cùng gia đình chú bác, ở riêng, nhưng cũng vay tiền.

Tình thực tế đánh cho nát bấy.

Trần Ngộ bỗng về phía Giang Tùy: “Sao nhà ?”

Lực tay của Giang Tùy tăng lên, cành cây gãy kêu một tiếng rắc.

Cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.

Giang Tùy ném cành cây , chớp chớp mắt. Có thứ gì đó đang trào lên trong đôi con ngươi nhưng một giây biến mất, nửa ngày mới thở dài : “Được , thừa nhận.”

“Không Thu Thu thường xuyên gọi điện cho , ông già bảo bác Chung kiểm tra điện thoại thì tra nhà , địa chỉ là ông cho .”

Từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, hề chú ý tới khi câu đầu tiên, cô lập tức cứng đờ, cũng bỏ lỡ mất sự đổi biểu cảm của cô câu thứ hai.

Cũng chỉ vì từng theo hộ tống cô về nhà, tránh dọa cô sợ.

Giang Tùy xong nhưng một lúc lâu vẫn tiếng đáp của cô gái. Anh nhướng mi ngước , ngay lập tức chạm đôi mắt trong veo của cô khiến quên cả hô hấp trong giây lát.

Trên mặt Trần Ngộ biểu cảm gì: “Là ?”

Giang Tùy nghiêng đầu: “Ừm.”

Trần Ngộ chằm chằm một lúc, gặm nốt cái bánh bao chay, hỏi thêm gì nữa.

Giang Tùy tình trạng hiện tại của cô, trong lòng đều là luống cuống, nổi giận nhưng cố gắng kìm chế lửa giận khóe mắt phiếm hồng của cô: “Bố ?”

Giọng Trần Ngộ mơ màng: “Đi lấy tiền.”

“Đủ ?” Giang Tùy : “Cần bao nhiêu tiền, .”

Trần Ngộ nuốt miếng bánh bao xuống: “Cậu đừng nhúng tay .”

Giang Tùy cảm thấy bản đang cô đẩy , sắc mặt lập tức tối : “Cái gì mà đừng đừng nhúng tay ? Cứ nhất định xa lạ như thế ?”

ý đó.” Trần Ngộ thở dài: “Đủ tiền .”

“Sáng nay Tiểu Kha qua giai đoạn nguy hiểm, tình hình về vẫn khó , còn đang đợi bác sĩ đưa phương án điều trị.”

Giang Tùy xong thì sững sờ: “Cô ?”

Trận Ngộ ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, khô khốc, khiến cổ họng khó khăn nuốt xuống, cô khó chịu đến phát : “Bị xe đ.â.m .”

Giang Tùy đổ mồ hôi lạnh.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, hàng ngày đều cùng bạn học Tiểu Trần của , quan hệ giữa các cô .

Hôm qua lúc tan học còn mua giấy vẽ màu nước thử xem nó khác gì so với giấy phác họa khổ lớn bình thường, hẹn chiều nay tan học sẽ cùng

.

Cuộc sống vô thường.

Cửa chính bệnh viện ngừng xe cộ , nhưng tán cây dường như chẳng chút tạp âm nào.

Nơi đây như tách biệt với thế giới, trở thành một thế giới riêng nhỏ.

Bên trong thế giới chỉ hai .

Trong những năm tháng tuổi trẻ, kẹt trong khe hẹp giữa ngây ngô và trưởng thành, tương lai vẫn đến, lúc mỗi đều đang ôm những tâm tư riêng .

Giang Tùy liếc cô gái đang cau chặt mày, sắc mặt tệ, bạn nhất của cô e là chỉ bất cẩn gặp tai nạn giao thông, phía chắc hẳn còn chuyện gì đó nữa.

Chuyện liên quan gì đến Giang Tùy, nên sẽ hỏi.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Huống hồ bạn học Tiểu Trần cũng tiện , cô loại dèm pha bình phẩm ai đúng ai sai lưng .

Giang Tùy đồng hồ đeo tay, buổi sáng cũng định về phòng vẽ tranh: “Dạ dày khó chịu , còn ăn cái gì nữa ?”

Trần Ngộ lắc đầu.

Giang Tùy nhích gần cô, hai ba phút mới trầm giọng : “Bạn Tiểu Trần, mới qua một đêm mà già .”

Trần Ngộ vẫn hiểu sự quan tâm ẩn câu trêu chọc của .

Giang Tùy thở dài: “ mua nước cho , nhé?”

Trần Ngộ mất tập trung.

Giang Tùy lấy chiếc lá vàng đầu cô xuống, kẹp giữa những ngón tay: “Ở đây chờ .”

Nói xong bước về phía cổng bệnh viện.

Vấn đề bức tranh tạm thời bỏ qua, việc cấp bách mắt là chăm sóc tâm trạng của cô gái.

Cô yếu mềm như khiến chút luống cuống.

Loading...