KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:25:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngộ đang nghĩ về Tiểu Kha, tháng khi cô nhắc đến chuyện tình cảm kéo dài từ thời cấp ba, bản thấy nghi ngờ.

Cách đây lâu, Tiểu Kha cũng tỏ về nhà.

Sự nghi ngờ của Trần Ngộ ngày càng sâu sắc hơn, nhưng cô vẫn hy vọng đó chỉ là do nghĩ nhiều thôi.

Thẳng đến cuộc gọi đêm qua cô vẫn nghĩ như .

Bố của Tiểu Kha đều là những sinh viên ưu tú, là văn hóa. Họ nắm tay qua những năm tháng tuổi trẻ, chứng kiến sự đổi của thời đại mới, nếm ít đắng cay, sánh bước cùng từ thời cấp ba cho đến ngày hôm nay.

Đứa con thứ hai đến nay cũng sinh gần 100 ngày.

vẫn chuyện xảy .

Rất loạn, loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Ngộ.

ngờ bố Tiểu Kha ly hôn từ lâu, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cô nên vẫn giấu diếm con gái. Họ đợi sang năm khi cô thi đại học xong mới .

Điều kinh khủng nhất, kỳ quái nhất, buồn nhất chính là mới và đứa con thứ hai chính là của đối phương. Người đó nhanh chóng vạch rõ ranh giới với chồng cũ, để gia đình mới của bọn họ hạnh phúc bên .

Còn bố cô cũng đang ở trong giai đoạn lo nghĩ chuyện tình yêu, đối tượng là học sinh ông dạy năm ngoái, theo bố cô quãng thời gian tuổi trẻ xinh quý giá nhất, nguyên nhân bọn họ xích mích cũng giống như vợ cũ.

Đối tượng hiện tại đều hi vọng bọn họ thể rời khỏi , cắt đứt một cách sạch sẽ.

Những điều Trần Ngộ đều từ trận cãi vã của bọn họ.

Họ gây gổ ở ngay hành lang bệnh viện, còn ôm theo đứa trẻ oa oa lớn, cảnh tượng lúc đó là khía cạnh của cuộc sống muôn màu.

Hai đó bề ngoài thì thể hiện là vì con gái, nén giận, như đang chịu tủi , nhưng thực là đang tính toán riêng, họ đều xa .

Cái gọi là vì cho cô , thực là một loại tổn thương khó mà lường .

Giống như tối qua, khi Tiểu Kha tan học trở về nhà, trong lúc vô tình chân tướng sự việc. Cảm xúc mất khống chế cô mới chạy ngoài dẫn tới tai nạn, thương đến như .

Trần Ngộ dùng móng tay liên tục cắm cào lòng bàn tay của , nhưng cảm nhận đau đớn.

Tiểu Kha tới tìm cô.

Con đường đó cách nhà cô xa, chỉ cần qua một cái ngã tư nữa thôi.

Trần Ngộ co , hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt khuỷu tay.

Nửa của giai đoạn tập huấn, Tiểu Kha thể tham gia nữa .

Nếu thể vẽ, cũng vượt qua bài thi văn hóa thì chỉ cần học một năm là thứ đều sẽ đổi.

Cơ chế vẫn giống .

chỉ cần một điểm xảy vấn đề thì những mắt xích đó đều sẽ ảnh hưởng.

Trên đường đời phía sẽ nhiều nhiều những bất ngờ, những chuyện ngoài ý ập xuống vội vàng, khiến kịp chuẩn , cũng thể né tránh.

Khi nó xuất hiện thì ngoại trừ việc tiếp nhận cũng còn lựa chọn nào

khác.

Vành mắt Trần Ngộ đỏ hoe.

Mái tóc ấn xuống, bên tai cô vang lên tiếng thở dốc của trai: “Khóc ?’

“Không .” Cô nghiêm túc .

Giang Tùy dùng tốc độ chạy nước rút 100m để chạy mua nước chạy về, trán ướt đẫm mồ hôi, lau mặt kéo khóa cởi áo khoác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-78.html.]

“Cầm giúp một chút.”

Nói thì chứ áo khoác trùm lên đầu cô .

Trần Ngộ bỗng mùi hương bao phủ, đầu tiên cô ngơ ngác, đó thấy vô cùng mất tự nhiên. Cô nắm lấy áo khoác kéo , ngước khuôn mặt từ trong khuỷu tay lên, gặp ánh nắng mặt trời và ánh mắt dịu dàng của trai.

Hơi giật , cô từ từ chớp mắt, sự dịu dàng biến mất.

Là ảo giác.

Giang Tùy đưa bình sữa chua tới.

Trần Ngộ nhận.

“Bạn Tiểu Trần của chúng thật yếu ớt.” Giang Tùy cắm một cái ống hút bình sữa chua đưa cho cô.

Trần Ngộ ôm áo khoác của , thở dài một : “Không uống.”

“Uống một chút thôi.” Giang Tùy nhét sữa chua lòng cô, đó lấy từ trong túi một gói khăn giấy mới, xé theo phần đánh dấu: “Cậu soi gương , hai mắt sưng hết lên , thế còn .”

Trần Ngộ cắn ống hút, uống một ngụm sữa chua: “ sợ.”

Động tác tay Giang Tùy dừng .

“Cậu hiểu cảm giác ? Thôi , hiểu thì hơn, cũng chẳng cảm giác dễ chịu gì .”

Trần Ngộ cụp mắt gì nữa, vẻ mặt ẩn giấu bóng cây chập chờn: ”

Hôm qua việc vẫn , vẫn .”

và Tiểu Kha hẹn tham gia kỳ thi tuyển sinh chung mà chỉ đăng ký tuyển sinh cá nhân Học viện Mỹ Thuật Thành phố T, đó chúng sẽ cùng thi. từng tàu, cũng từng khỏi thành phố C, cũng , mất hơn mười tiếng tàu xanh lá*, cả thành phố T cũng chỉ chuyến tàu đó, chúng đều đang tiết kiệm tiền, dự định sẽ mua thật nhiều đồ ăn để ăn dọc đường……”

(*Tàu màu xanh lá cây: tàu chậm, ồn ào, điều kiện với màu xanh lá cây rừng và trang trí màu vàng chạy hệ thống đường sắt Trung Quốc từ những năm 1950, loại bỏ dần đầu thế kỷ 21)

Giang Tùy cầm khăn giấy, nghiêm túc lắng những câu từ lộn xộn của cô gái, rằng bạn nhất của lỡ hẹn vì nguyên nhân ngoài ý , nhưng còn , sẽ lỡ hẹn, sẽ cùng .

Học viện Mỹ Thuật Thành phố T chứ gì, sẽ thi cùng .

, điểm chuẩn các môn văn hoá đối với học sinh mỹ thuật của cái trường rách đó là bao nhiêu nhỉ, năm tra thử.

Hình như yêu cầu khá cao.

Đệch……

Ông đây liều mạng với mấy môn văn hoá thôi.

Cô gái xong, Giang Tùy nghiêng đầu chăm chú : “Còn đăng ký học viện mỹ thuật đó ?”

Hai mắt Trần Ngộ rưng rưng, rõ: “Cái gì?”

“Không gì.”

Giang Tùy rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, vẻ ghét bỏ: “Lau , đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, bẩn c.h.ế.t .”

“Sao thể, .”

Trần Ngộ kiềm chế cảm xúc trong lòng, lẫn trong âm thanh còn tiếng nức nở.

Giang Tùy tặc lưỡi: “Bạn Tiểu Trần của , gánh nặng của tiên nữ lớn , dáng vẻ xí nào của từng thấy chứ.”

Trần Ngộ nghiêm mặt: “Biến.”

Phần tóc gáy bỗng cảm nhận ấm xa lạ khi chạm , nước mắt trong con ngươi cũng thể đè nén nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.

Giang Tùy ôm nàng tiên nữ nhỏ lồng ngực, để cô dựa bờ vai , nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng run run nhấp nhô phía .

“Đừng nhé, đừng .”

Loading...