KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:26:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng vẽ một thiếu một vị trí.

Tất cả dụng cụ vẽ tranh của Lưu Kha đều Trần Ngộ thu dọn và mang về nhà .

đến nhà Lưu Kha.

Xét khía cạnh nhân tính và tâm lý, Trần Ngộ hề động chạm đến những ở tầm tuổi đó.

Tuy cô là hướng nội, ít khi bộc lộ cảm xúc bên ngoài, nhưng cũng thể luôn giữ sự tỉnh táo. Cô sợ đến lúc đó thể khống chế chính những điều nên .

Bởi đến cuối cùng khó xử vẫn là Tiểu Kha.

Phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, tủ một giỏ hoa nhỏ xinh xắn, bên trong là hoa cẩm chướng màu hồng.

Ông chủ cửa hàng hoa loài hoa mang ý nghĩa bốn mùa bình an.

Trần Ngộ xong mua nó ngay.

Lưu Kha giường bệnh, bạn bày đồ đạc lên bàn: “A Ngộ, giỏ hoa đó bao nhiêu tiền?”

“Không đáng bao nhiêu .”

Trần Ngộ ném túi bánh kem thùng rác, dùng tay vò nát vỏ cam: “Bố ?”

Lưu Kha ngoài cửa sổ đến xuất thần: “Chắc việc .”

Trần Ngộ ngừng một chút, nghiêng đầu liếc cô bạn đang sang hướng khác.

Lưu Kha vẫn ngoài cửa sổ: “Mấy hôm tớ đến nhà ăn cơm trưa, còn nhớ ?”

“Ừm.” Trần Ngộ rút khăn giấy lau tay, dời cái ghế tới bên giường xuống, lặng lẽ chuyện.

“Hôm đó tớ để quên bình nước ở phòng vẽ tranh, bảo đợi tớ tầng.”

Lưu Kha nheo mắt: “Lúc tớ lấy bình nước thì thấy tiếng chuyện trong phòng vẽ bốn, là Phan Lâm Lâm với vài cô gái đang chuyện, cô rằng cô thấy bố tớ cùng một cô gái.”

Trần Ngộ sững sờ.

Khi đó, lúc cô thấy Tiểu Kha xuống, sắc mặt cô tệ nên bèn hỏi nhưng chỉ nhận câu trả lời gì.

Sau đó cô mới phát hiện Tiểu Kha về nhà.

Hóa xảy chuyện như .

Trần Ngộ cảm thấy chán nản, cô xoa xoa ngón tay, cụp mắt nhặt những vết xước mang rô quanh móng tay.

“Thực ngày hôm đó một tuần tớ .”

Lưu Kha tựa như đang về câu chuyện cô thấy đó, hề liên quan đến , giọng bình thản chút d.a.o động: “Khi bố tớ về nhà, cổ áo vết son môi, cũng mùi nước hoa.”

“Tớ cứ tưởng là ông ngoại tình khi vợ đang mang thai, thể quản nửa nên mới tìm tình nhân. đó là thói hư tật của đàn ông , trong nhà cơm ăn, phân ngoài đường nếm thử thấy hấp dẫn.”

Ngừng một chút, cô tiếp: “Tớ cho nên vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp, vì chuyện mà ngày nào cũng mất ngủ, tóc rụng cả mảng lớn, sắp hói đến nơi .”

Trần Ngộ đến đây thì nhướng mí mắt, tầm rơi lên đầu cô bạn.

Trên đó đang quấn một vòng băng gạc, tóc tùy tiện buộc thành cái đuôi ngựa để lệch sang một bên, vài sợi tóc ít ỏi dùng một tay là thể cầm hết.

Tóc xoăn còn ít.

Giống như hoa cỏ thiếu dinh dưỡng , ngày càng khô héo.

Trần Ngộ thấy lòng thắt , nhịn nắm tay cô : “Tiểu Kha…”

Lưu Kha thấy vẻ mặt của cô thì chút dở dở : “Nghĩ cái gì đấy, đừng suy diễn bậy bạ, tớ mới mười tám tuổi thôi, trẻ trung lắm, còn tương lai tươi . Bây giờ là lúc hồi tưởng đời để chuẩn , cũng đang đưa tang , đừng cái vẻ mặt .”

Trần Ngộ nổi.

Cô ôm chặt lấy bạn , đôi môi tái nhợt của Lưu Kha mím : “A Ngộ, thời gian tớ đều về cùng , là vì tớ ở phòng vẽ tranh đến hai, ba giờ sáng.”

Trận Ngộ hít sâu một : “Muộn như ?”

, ngày nào tớ cũng là cuối cùng về, đường chẳng ai cả.”

Lưu Kha yếu ớt thở dốc: “Về nhà giày vò, tớ dám , luôn cảm thấy áy náy với bà , cảm thấy nếu cho sự việc đó thì sẽ trở thành kẻ tiếp tay cho bố.”

“Ha.”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-79.html.]

tiếng, khuôn mặt gầy gò xanh xao chỉ ý mỉa mai: “Nào là bản thiếu hiểu , ngây thơ ngu dốt, sống trong một vở kịch mà nhận , hiểu tâm ý và kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của bố , càng ngờ tới đứa con thứ hai là tác phẩm của đàn ông khác.”

Thấy bạn biểu hiện nào là kinh ngạc, khóe miệng Lưu Kha nhếch lên, thở dài: “Quả nhiên hết chuyện của bố tớ .”

Trần Ngộ đang gì đó thì cắt ngang: “A Ngộ, tớ thấy buồn nôn.”

“Cậu chờ một chút.”

Trần Ngộ vội vàng chạy phòng vệ sinh, cầm một cái chậu nhựa đặt cạnh giường.

Lưu Kha ăn gì nên chỉ nôn mật dịch, từ cổ họng đến lục phủ ngũ tạng đều là vị đắng chát, đôi mắt đỏ sọc như sắp đổ máu.

“Buồn nôn.”

Lưu Kha xong thì nhắm mắt .

Buổi trưa thứ Năm, khi tan học Trần Ngộ chạy ngay đến bệnh viện như thường lệ, nhưng bắt gặp bố của Tiểu Kha.

Bố Lưu xách bình nước , khi thấy đứa trẻ ngoài cửa, ông nở một nụ hòa ái khuôn mặt mệt mỏi: “A Ngộ, tan học .”

Trần Ngộ bước tiếp mà lùi mấy bước rời khỏi cửa .

Bố Lưu động tác của đứa trẻ thì chuyện .

Không bao lâu , một lớn một nhỏ ngoài hành lang, bình nước đặt đất trở thành khán giả duy nhất trong cuộc chuyện .

Trần Ngộ bóc một gói kẹo Khỉ Lông Vàng cho miệng, mùi sữa giúp cô bình tĩnh .

“Chú, Tiểu Kha thể học vẽ nữa .”

Khóe mắt đầy nếp nhăn của bố Lưu khẽ run lên: “Có thể học.”

“Đợi vết thương của con bé lành thể học , vẫn thể phòng vẽ tranh Nguyên Mộc học vẽ như .”

Trần Ngộ đàn ông trung niên đang cật lực che giấu sự hoảng loạn, cố gắng vẻ bình tĩnh: “Cô học .”

Bố Lưu lập tức mất giọng.

Hai năm qua, ông và vợ cũ cố gắng giấu con gái, cũng chỉ vì sợ rằng con bé đang trong giai đoạn trưởng thành đặc biệt nhạy cảm, việc bố ly hôn thể khiến con bé gặp một loạt vấn đề tâm lý. Nếu kịp thời phát hiện và giải quyết thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, khiến kỳ thi đại học của con gái trì

hoãn.

Hiện tại, kết quả là phản tác dụng.

Ông trời giáng cho ông một cái tát.

Đôi tay cầm bút mấy chục năm của bố Lưu ngừng run rẩy.

Trần Ngộ bình tĩnh : “Mỗi năm một chính sách riêng, nếu học một năm, đến năm thi cũng sẽ .”

“Hơn nữa, áp lực của học sinh mỹ thuật khi học hề giống như học sinh văn hóa bình thường.”

“Nhất là đối với những học sinh xuất sắc, vì nhiều lý do khác thể thi lên đại học, xuất phát điểm quá cao sẽ những xung quanh chú ý thái quá, từng ánh mắt, từng tiếng đều gai.”

Bố Lưu tháo kính mắt sống mũi, bàn tay che khuôn mặt đang run rẩy, lau thật mạnh.

“Là chú với Tiểu Kha, chăm sóc cho con bé, rơi kết cục ngày hôm nay là vì chú tự cho là đúng.”

Viên kẹo Khỉ Lông Vàng trong miệng Trần Ngộ tan hết, tâm tình cô bắt đầu chút d.a.o động, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế bản .

Bình tĩnh một chút, đừng những điều vô nghĩa, nghĩ kỹ xem cái gì.

“A Ngộ, cháu hãy dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Kha, con bé chỉ cháu là bạn , nếu là cháu thì sẽ dễ chuyện với con bé hơn.”

Bố Lưu nhắm mắt, đeo kính mắt: “Về chuyện tiền nong, may mà bố cháu.”

Trần Ngộ gì.

“Tạm thời cứ như , cháu gặp Tiểu Kha .” Bố Lưu cầm bình nước:

“Chú lấy nước, lát nữa sẽ phòng bệnh, nhờ cháu chăm sóc con bé.”

Trần Ngộ đột nhiên : “Chú, chú sẽ quan tâm Tiểu Kha đúng .”

Dáng vẻ của đàn ông trung niên thoắt cái lộ vẻ già nua: “Con bé là con gái của chú, chú thể mặc kệ chứ.”

Loading...