KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:37:32
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên con phố đối diện, đúng lúc Trần Ngộ đạp xe đầu , vô tình ánh mắt về phía .
Hai cách một dòng , đồng thời thu hồi tầm , ai đường nấy.
–
Giang Tuỳ là chủ dày quý giá, quen ăn tiệm cơm nhỏ bên ngoài. Như thường lệ, tới một nhà hàng gần nhất phòng vẽ tranh, cũng là nhà hàng trong gia đình để ăn cơm.
Tạ Tam Tư cũng theo như thường lệ, một kẻ tay sai thì dáng vẻ của một kẻ tay sai.
Giang Tuỳ mới cửa xoay một cục bột nhỏ từ sảnh lớn nhào tới, ghét bỏ nghiêng tránh .
“Anh……”
Giang Thu Thu mím môi.
Giang Tuỳ nghiêm túc dạy dỗ: “Tám tuổi là cô gái trưởng thành , trai gái khác , em chú ý hình tượng một chút.”
Giang Thu Thu: “……”
Tạ Tam Tư: “……”
Bạn nhỏ Giang Thu Thu kiên trì bế.
“Cô gái lớn còn khác bế.” Giang Tuỳ : “Tự .”
Giang Thu Thu bĩu môi, phun loạn mấy từ ngữ học từ tivi : “Sau yêu đương, cũng bế bạn gái ?”
Nhận là cái xua tay đầy phóng khoáng của trai cô bé. Cửa thang máy mở đóng .
Để Tạ Tam Tư và tiểu bảo bối nhà họ Giang, còn cả những nhân viên hề cảm thấy xa lạ trong nhà hàng.
Thật Tạ Tam Tư cũng thường thấy chuyện , nhưng vẫn , đối với trẻ nhỏ thì xử lý như thế nào.
Khóe miệng Giang Thu Thu vểnh lên cao, sắp treo một lọ dầu nhỏ .
Tạ Tam Tư cho cô bé cái bậc thang nhỏ: “Anh cõng em nhé?”
Giang Thu Thu là bạn nhỏ thông minh, cô bé tình cảnh của , bèn hít hít mũi, cố hết sức trèo lên lưng của .
Tạ Tam Tư cõng cô bé thang máy: “Em ăn cơm tối ?”
“Em ăn ạ, nhưng của em đến , em vẫn ăn nữa.” Giang Thu Thu : “Anh Tiểu Tạ, buổi tối em tới phòng vẽ tranh với bọn , ạ?”
Tạ Tam Tư vì tiếng ngọt ngào của cô bé mà đầu óc mất tỉnh táo, an của bản vẫn là một.
“Nếu của em cho em cùng, thì thể.”
Giang Thu Thu gian lận: “Em với , em theo .”
Khóe miệng của Tạ Tam Tư giật giật: “Đừng nghĩ nữa, vẫn nên ngoan ngoãn nũng với em .”
Giang Thu Thu ỉu xìu.
“Anh của em thích con gái nũng, cũng bế em.” “Anh ngại ngùng.”
“Vậy hôm nay trai em tìm bạn gái ?”
Bạn nhỏ Giang Thu Thu cách mấy ngày sẽ hỏi, vô cùng quan tâm đến chuyện trai của các bạn khác đều bạn gái, còn của cô bé .
“Vẫn , bây giờ trai em yêu đương, chờ ngày nào đó thì tự nhiên sẽ bạn gái.”
Tạ Tam Tư bước thang máy, ấn năm: “Anh trai em nổi tiếng.”
Giang Thu Thu vẫn lo lắng như một trưởng thành nhỏ: “Trong phòng vẽ tranh chị gái xinh ?”
Tạ Tam Tư : “Có.”
Giang Thu Thu tràn đầy tinh thần trở , hỏi hết cái tới cái , hỏi mãi ngừng.
Tạ Tam Tư trợn trắng mắt, ôi, con nít ranh mà nhiều chuyện lên đúng là chịu nỗi.
–
Giang Tuỳ ăn một nửa, lúc uống canh liếc mắt phía lầu, bỗng nhiên dừng . Từ lầu xuống, Bé Tóc Vàng nổi bật trong những cái đầu màu đen, bắt mắt.
Trần Ngộ nhận một ánh mắt từ nhà hàng lớn xuống, cô chống xe ở ven đường xong thì cầm hai túi giấy vẽ xếp hàng mua bánh kẹp thịt.
Giang Tuỳ cong khóe môi, bữa tối mà ăn thứ ?
Chẳng trách là một vùng sân bay......
Vô thức ánh mắt của Giang Tuỳ đuổi theo vùng đất mà hình dung ở trong đầu , đường cong.
Không sân bay.
Ngay đó, gương mặt của Giang Tuỳ đen . Mẹ kiếp, liên quan gì đến .
Mấy giây , mắt Giang Tuỳ hiện một hình ảnh, lúc Bé Tóc Vàng mặt , hình như cô cao đến ngang n.g.ự.c .
là 1m6, khoác lác.
Khuôn mặt Giang Tuỳ tối sầm , chuyện cũng liên quan gì đến .
Tạ Tam Tư nhanh chóng sang theo tầm mắt của Tuỳ, hai mắt ngạc nhiên mà mở to , trong phút chốc chợt xuất hiện một trăm tám mươi suy nghĩ. Cậu nháy mắt với bạn nhỏ phía bên trái, mau mau mau.
Giang Thu Thu nhanh chóng nuốt thức ăn đặt đũa xuống, đầu hét lớn: “Anh.”
Giang Tuỳ thấy Bé Tóc Vàng bắt chuyện, rũ mắt xuống, đuôi mắt sắc bén hướng lên , vô cùng hứng thú quan sát bên : “Hả?”
Giang Thu Thu trợn tròn mắt, thông minh nhỏ giọng xuống : “Buổi tối em thể tới phòng vẽ tranh với các ?”
Giang Tuỳ thấy Bé Tóc Vàng từ chối đến bắt chuyện, cách xa như cũng thể cảm giác sự lạnh nhạt và quyết đoán của cô, đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ lên hàm : “Ừ.”
Tạ Tam Tư bỏ lỡ một một giây nào, tận dụng thời cơ: “Vậy ăn cơm xong thì cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-8.html.]
Giang Thu Thu vui vẻ vỗ tay hoan hô: “Vâng ạ! Vạn tuế!”
Giang Tuỳ uống ngụm canh: “Vâng cái gì……”
Tiếng im bặt , thoáng thấy Bé Tóc Vàng tiến trong ngõ nhỏ, mấy theo đuôi cô, ‘Vèo’ một tiếng dậy ngoài.
–
Dáng vẻ Trần Ngộ kiểu đáng yêu, nét mặt tròn trịa, khí chất nghiêng về thanh tao.
Đối với các bạn nữ mà , nó tính chất công kích.
ở trong mắt các bạn nam thì thành một loại hương vị khác, điểm phổ biến đó là thể khơi dậy kích thích ham .
Chính là thế, đàn ông kiểu tóc Perm cô từ chối cách đây , cam lòng dẫn theo em đến chặn đường cô.
Tay của Trần Ngộ vịn đầu xe đạp, vẻ bình tĩnh, nhưng thật cô đang suy nghĩ để thoát ngoài.
Muốn g.i.ế.c địch nhưng tổn thương chính .
đàn ông kiểu tóc Perm từ chối lấy t.h.u.ố.c lá kẹp ở tai xuống, dựa tường nghịch bật lửa vài , tay che gió đốt điếu thuốc, giống như trong giang hồ híp mắt hút một dài chậm rãi phun một vòng khói.
“Em gái, em khiến đây mất mặt đấy.”
Trần Ngộ: “Xin .”
Người đàn ông kiểu tóc Perm cũng ngờ đến lúc mà vẫn còn thể giữ bình tĩnh chân thành trả lời , giống mấy đứa con gái mà từng ôm ấp. Ánh mắt càn rỡ quét qua Trần Ngộ: “Vậy em gái xem món nợ thế nào?”
Trần Ngộ lên tiếng.
Người đàn ông kiểu tóc Perm xắn ống tay áo sơ mi hoa lên, để lộ một con rắn màu vàng quấn quýt cánh tay .
Tay nắm ghi- đông xe của Trần Ngộ đột nhiên siết chặt.
“Sợ ?” Người đàn ông kiểu tóc Perm tà ác nhe răng: “Đồ giả thôi.” Mấy tên lưu manh khác cũng ha ha.
“Người nhát gan.”
“Người đừng sợ, đây còn con rắn lục đấy.”
Một tên lưu manh kéo cổ áo .
Trần Ngộ sợ rắn, thấy hai con đó thì ngay cả hít thở cũng . Cô lùi về phía nửa bước, chân đụng xe đạp, lưng toát một tầng mồ hôi mỏng.
Người đàn ông kiểu tóc Perm gần hơn, phả khói thuốc cay nồng mặt cô: “Học lớp mấy ? Bao nhiêu tuổi, trưởng thành chứ?”
Sự chú ý của Trần Ngộ vô thức rơi con rắn , cô cảm giác hai con mắt màu đỏ đó đang trợn mắt .
Giống như chạm một thứ trơn trượt, cô trực tiếp nổi da gà.
Trong lúc nguy hiểm , đầu hẻm vang lên một loạt tiếng bước chân, ngõ hẻm, cùng với đó là tiếng hét: “Sao chạy tới chỗ ?”
Giọng ung dung, mang theo ý bất lực, như thể đang tìm một con mèo nhỏ nghịch ngợm .
Trần Ngộ thấy âm thanh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc đó, năm ngón tay đang nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u xe của cô buông lỏng , đáy lòng thứ gì đang nhanh chóng dâng trào, điều khiến cho cô cảm thấy luống cuống.
Cũng may cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Chàng trai ngược ánh sáng vàng mờ nhạt tối tăm, bước chân ‘lộp bộp’ ‘lộp bộp’ con đường đá xanh, uể oải bước từng bước một tới, dừng mặt cô.
Sau đó, giơ tay nhéo nhéo mặt cô.
“Bảo chờ , khăng khăng về một , lời.”
Hành động mật và mạnh mẽ.
Trần Ngộ tỉnh táo cơn sững sờ, đau đến mức giãy dụa. Giang Tuỳ đưa mắt cảnh cáo.
Trần Ngộ suy nghĩ tới tình hình hiện tại, do dự một hai giây, vẫn để cái tay xằng bậy mặt cô.
Giang Tuỳ nhéo khuôn mặt cô gái, giữa những ngón tay đều là một mảng mềm mại trơn mịn.
Như đang bóp quả trứng bóc vỏ.
Nó ấm áp, trơn trượt, chóp mũi sượt qua, dường như còn thể ngửi mùi thơm thoang thoảng.
“ đói .”
Giang Tuỳ nhịn thốt một câu, gần như là thì thầm.
Trần Ngộ , khuôn mặt véo tức giận thể hiểu nổi, ánh mắt cô lạnh lùng liếc .
Trong miệng là mùi thơm của gà hầm nấm, đói gì nữa?
Giang Tuỳ nghiêng đầu về phía bức tường đá phủ kín rêu xanh, trong cổ họng phát vài tiếng trầm thấp. Anh nghiêng đầu , vén vài sợi tóc của cô gái đang rủ xuống xương quai xanh vai.
Một tay đẩy xe đạp, một tay ôm vai cô, lòng bàn tay siết : “Đi thôi vợ, chúng về nhà ăn cơm.”
Trần Ngộ để ý tới cách xưng hô , bước theo .
Mấy tên lưu manh ai nấy cũng đần mặt với chuyện đột ngột xảy , cũng kịp phản ứng.
“Không yêu đương ?”
“Nhìn đúng là một mà.”
“Thằng nhóc là yêu của cô thì đúng là ?”
“Tao thấy bọn nó chẳng quen tý nào.”
“Mẹ nó chơi chúng đây mà.”
Giang Tuỳ và Trần Ngộ mấy bước, phía truyền đến một tiếng quát to.
“Đứng !”