KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:26:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố Lưu tìm bố Tiểu Ngộ uống rượu.

Bố Trần gọi khi đang ở trong xưởng, tay còn đầy mùi dầu máy.

Bố Lưu là giảng viên ở học viện sư phạm, kỹ tính và cũng chú ý đến mặt mũi, chọn một quán cơm nhỏ nhưng bày trí .

Bố Trần còn học hết cấp 3, mới chỉ bằng cấp 2, bụng bao nhiêu chữ nghĩa, trong cuộc sống hàng ngày cũng là kiểu thô kệch, ông cảm thấy chỉ là ăn bữa cơm thôi, ăn ở mà chẳng .

Hai thể trở thành bạn bè lâu năm đúng là ngoài ý .

Bố Lưu bình thường uống rượu, nhưng cứ im lặng uống từng ngụm: “Lão Trần, ông xem nên thế nào bây giờ?”

Bố Trần đang ăn đậu phộng: “Tự tạo nghiệp.”

Bố Lưu mắc nghẹn: “Nếu đổi thành ông thì ông cũng sẽ như thôi.”

sẽ con đường đó.” Bố Trần : “ và vợ kết hôn hai mươi năm, sóng to gió lớn gì cũng trải qua, cãi thì vẫn cãi , đầu giường cãi cuối giường lành, thể tách .”

Mặt bố Lưu giật giật, trong lòng thầm nhủ, tới tìm ông để kể khổ chứ tới ông khoe khoang.

Trong lòng ông đang nhiều cảm xúc lẫn lộn: “ cũng hai mươi năm.”

Thời gian quen còn dài hơn, hai mươi bảy năm.

Sóng to gió lớn cũng trải qua, những tháng ngày khổ cực nhiều đếm xuể, nhưng đến khi định chẳng thể vượt qua nổi.

Bầu bạn nhiều năm như nhưng vẫn chia tay, điều đó chứng tỏ bọn thật sự cùng đường.

Chỉ thể vợ chồng nửa đường mà thôi.

Bố Lưu đẩy kính mắt, cân nhắc câu chữ: “Lão Trần, chuyện tiền nong lẽ

từ từ mới trả cho ông .”

Bố Trần nể mặt ông : “Cái từ ‘ lẽ’ nên bỏ nhỉ?”

Bố Lưu: “…”

“Nói thật với ông.” Bố Trần nhấp một ngụm rượu, chép miệng: “Số tiền đó là chi phí cho bốn năm đại học của con gái .”

Bố Lưu đặt đũa xuống.

“Lão Lưu, ông cũng cần bày dáng vẻ cùng đường cho xem.” Bố Trần : “Sang năm khi con gái nhập học ở trường đại học, ông trả chi phí cho năm đầu tiên là , phần còn thì để .”

Bố Lưu cảm kích : “Tốt quá.”

“Ôi, cái .”

Bố Trần lắc đầu: “Tiểu Kha nhà ông là một đứa con ngoan, đáng tiếc.”

Bố Lưu cầm đũa lên đặt xuống: “Xuất phát điểm của cho con bé, nào … nào con bé sẽ…”

“Được , cái gì thì cũng muộn, quan trọng nhất bây giờ là con cái khỏe mạnh.”

Bố Trần vỗ vai ông : “Đối xử với con gái hơn một chút, đừng phá hủy mối quan hệ giữa bố và con gái.”

Bên , Trần Ngộ vẫn đang ở trong bệnh viện.

Lưu Kha cũng đang với cô về vấn đề tiền nong: “A Ngộ, bố lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà ?”

Trần Ngộ đang gọt táo, một cách mơ hồ là rõ.

Lưu Kha hiểu bạn , thế thì đúng là .

“Bố nghĩ thế nào , cũng họ hàng thích, thể cho mượn một tiền lớn đến thế, việc thiện tích công đức cũng kiểu …”

Trần Ngộ đưa một miếng táo đến bên miệng cô : “A.”

Lựu Kha há mồm ăn hết, còn tiếp.

Trần Ngộ ngăn cô : “Ăn táo của .”

Lưu Kha: “…”

“A Ngộ, thật sự đau ngứa, tức là kiếm lời nhiều tiền, đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-80.html.]

Lưu Kha khổ: “Lần đúng là tớ … tiêu ít tiền.”

Trần Ngộ quả táo trong tay, tài xế gây tai nạn tiền, cũng thế nào.

“Cậu , tớ bỏ bộ tiền tích góp bao nhiêu năm.” Lưu Kha : “Kể cả tiền dành để sống cùng đàn ông .”

Trần Ngộ bỗng ngẩng đầu: “Vậy bà …”

Lưu Kha hiểu ý bạn : “Bà cần tớ nữa.”

“Bề ngoài tớ giống bố, bà đủ .”

Trần Ngộ há to miệng.

Lưu Kha về bố : “Người phụ nữ của lão Lưu năm nay mới hai mươi ba tuổi, chỉ lớn hơn tớ năm tuổi, kế của tớ đúng là khôi hài.”

“Mấu chốt là cũng .”

Trần Ngộ gì đó thôi, chỉ trầm mặc, cắt một miếng táo nữa cho cô .

“Bây giờ tớ thế , chính cũng còn cách nào khác, chỉ thể lôi kéo bố theo thôi.”

Lưu Kha nhai táo : “Năm tớ sẽ học , đó đến thành phố T tìm .”

Trần Ngộ mỉm : “Được.”

Lưu Kha cũng : “Vậy ngày mai đừng tới đây nữa, kỹ thuật vẽ màu nước của kém như mà còn ở đây lãng phí thời gian, thế thì

học viện mỹ thuật?”

Trần Ngộ: “…”

“Biết , tớ sẽ vẽ thật cẩn thận.”

hơn nửa tiếng, Trần Ngộ về phòng vẽ tranh, do ngủ trưa nên cô cứ liên tục dụi mắt vì buồn ngủ.

“A Ngộ, tối nay tan học đưa Giang Tùy đến đây .”

Lưu Kha bỗng nhiên gọi bạn : “Tớ với Giang Tuỳ vài câu.”

Trần Ngộ hoài nghi nhầm: “Hả?”

Lưu Kha lặp : “Đưa Giang Tuỳ đến đây.”

Chạng vạng gần 6 giờ tối, Trần Ngộ đưa Giang Tùy tới bệnh viện, dặn lát nữa nổi nóng, chuyện thật tử tế.

Cậu chủ Giang vui, cáu kỉnh: “ sẽ vô duyên vô cớ nổi nóng ? Tự nhiên bốc hỏa chắc?”

“………….”

Giang Tùy thấy khóe môi cô gái nhếch lên tiếp, nên nhanh tay ôm lấy đầu cô, đẩy về phía .

“Đi thôi em gái, lải nhải cả đoạn đường , thể tha cho ?”

Trần Ngộ lạnh lùng : “Trước đây đều gọi là chị ?”

Giang Tùy bĩu môi: “Đó là trêu thôi.”

Trần Ngộ trợn mắt.

Giang Tùy “hừ” một tiếng: “Cậu trợn mắt với ai thế, lớn hơn tận ba tháng, gọi trai mới đúng, xem bình thường mặt ngang ngược…”

Trên hành lang tràn ngập tiếng của trai, Trần Ngộ lườm : “Được !”

Giang Tùy lập tức ngậm miệng.

Lại hung dữ với ông đây, tức quá .

Khi đến gần cửa phòng bệnh, Trần Ngộ thả chậm bước chân, nhỏ giọng :

“Không Tiểu Kha gì với .”

Giang Tùy như điều suy nghĩ, liếc cô: “Cậu ?”

Trần Ngộ “Ừm” một tiếng: “Muốn chuyện riêng với .”

Loading...