KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:30:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn của Trần Ngộ là bàn phục vụ món ăn nhanh nhất.

Những bàn xung quanh dù đến nhưng vẫn đồ ăn. Khi đón nhận những ánh mắt đầy bất mãn b.ắ.n tới, khoé miệng cô khẽ cong lên.

“Ăn .” Đầu gối Giang Tùy cọ xát với cô.

Trần Ngộ khẽ run khiến đôi đũa trong tay rơi bàn: “…”

Giang Tùy nghiêm túc : “Bị bại liệt ?”

Hậu quả là chân đá một cái.

Trần Ngộ định tâm trạng, cầm đũa lên nữa, đúng lúc thấy Giang Tùy một câu: “Muốn đút cho ?”

“Ăn cơm của .” Cô lạnh lùng lườm : “Nói ít thôi.”

Giang Tùy ăn xong, : “Cậu hung dữ với .”

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô: “Cậu để ý , ở mặt kiêu ngạo, cái đó gọi là gì ? Cái đó gọi là…”

Mấy chữ “Được cưng chiều nên sinh kiêu ngạo” miệng vì mấy quả trứng cút trong bát cho suy nghĩ rối loạn.

Toàn Trần Ngộ cứng đờ, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Mình cái gì ?

Não chập .

Trần Ngộ chậm chạp chớp mắt mấy cái, cô đặt đũa lên miệng bát, giả vờ như chẳng chuyện gì xảy cả, bình tĩnh lấy ly bàn uống nước.

Giang Tùy từ tốn : “Cái đó là của .”

Trần Ngộ suýt sặc, cô nuốt nước trong miệng xuống, lặng lẽ đặt ly thủy tinh xuống đổi sang cái khác.

Giang Tùy ngả , cô gái đang cụp mắt uống nước, nét mặt sâu xa khó diễn tả.

Hẳn là cô dồn ép, bịt miệng , nóng đầu nên mới chuyện .

Lúc cô mới phản ứng , sự lúng túng, ngượng ngùng thẹn thùng lượt xuất hiện khuôn mặt cô. Nếu thể, cô thậm chí còn tự tát cho một cái.

Nếu gì đó, e là cô sẽ nghẹn ứ ở cổ họng, cơm cũng ăn ngon mất.

Nghĩ khiến Giang Tùy buồn bực, gắp đồ ăn cho cô nhiều , nhưng từng gặp tình huống , còn tưởng cô sớm quen với hình thức ở chung giữa hai bọn họ. Vậy dáng vẻ như sắp mất mạng tới nơi .

Đệch, giận.

Không đến khi nào mới thể khiến cô cam tâm tình nguyện gắp thức ăn cho , đút luôn cũng .

Giang Tùy thở dài ảo não trong lòng, còn ngoài miệng thì trêu chọc cô để hoá giải bầu khí ngượng ngùng : “Có thể gắp trứng lên trong một , lợi hại ghê.”

Trần Ngộ: “…”

Sau đó, hai đều chuyện, chỉ tập trung ăn phần của .

Đến tận khi sắp ăn xong, Giang Tùy mới : “Không ăn canh ?”

Trần Ngộ ăn nốt món trứng hầm: “Nhiều dầu quá.”

“Nhiều dầu ?” Giang Tùy cầm thìa phủi phủi mặt nước trong bát: “Canh gà chẳng đều…….”

Liếc thấy gì đó khiến đột nhiên đổi chủ đề: “Sao lão Triệu ở đây?”

Trần Ngộ thế thì đầu , đối diện trực tiếp với ánh mắt u ám của thầy giáo đang ở cửa quán cơm, ánh mắt quá lạnh lẽo khiến lòng cô bỗng

thấy bồn chồn, loại dự cảm lành.

Trứng cũng ăn nổi, Trần Ngộ yên nữa nên lên về phía cửa.

Bỗng chân cản .

Giang Tùy đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Lau miệng .”

Bây giờ Trần Ngộ đang loạn, cứ tùy ý đưa tay , bất ngờ chạm đầu ngón tay .

Hô hấp của Giang Tùy đột nhiên ngưng trệ, bàn tay như thiêu đốt một mảng, tai đỏ lên nhưng cô gái chú ý tới, rung động trong nhanh chóng sự bất lực thế: “Không lão Triệu tìm đấy chứ?”

“Là tìm .” Trần Ngộ lấy khăn tay lau miệng: “Cậu đừng theo.”

Giang Tùy lên nửa chừng, thì thái dương giật giật, chỉ đành xuống, càu nhàu: “Cậu như chuyện hiếm lạ lắm .”

Nghĩ một đằng một nẻo xong còn thêm: “ ở đây đợi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-87.html.]

Khi Trần Ngộ lưng về phía Giang Tuỳ, khóe miệng nhanh chóng sụp xuống, biểu cảm mặt cũng đổi, trở nên bất an sốt ruột.

Bình thường thầy Triệu nghiêm khắc, nhưng thầy từng lạnh lùng với cô như .

Bởi vì cô luôn những việc mà học sinh nên , từ một sự tồn tại xem trọng, cô đạt một vị trí vững vàng trong phòng vẽ 1.

Đã từng nhận sự tán dương, lời khen ngợi, xà ngang ở sảnh lớn dán mấy bức tranh của cô.

Lần thái độ của lão Triệu, sợ là…

Sự lo lắng còn âm thầm lên men trong đáy lòng Trần Ngộ nữa, mà đang điên cuồng lớn lên. Cô theo thầy Triệu rời khỏi quán cơm, dừng chiếc xe đang đỗ cổng trường.

Triệu Thành Phong lập tức hỏi một câu đánh phủ đầu: “Hôm nay em xảy

chuyện gì ? Tại vẽ kém nhiều thế?”

Sự bất an đang bành trướng trong cô đột nhiên ngưng tụ , giây lập tức vỡ tan tành, tàn phá lục phủ ngũ tạng khiến cô cau chặt mày, nhất thời nên gì.

Triệu Thành Phong lạnh như băng.

“Lần kiểm tra giống các năm , quá trình thi giống như kỳ thi chính thức.”

Tất cả bản vẽ đều dán giấy niêm phong, các giáo viên tranh thủ thời gian nghỉ trưa để cùng chấm điểm, chấm xong mới xé giấy niêm phong.

Giữa các phòng vẽ tranh sẽ sự so sánh với .

Sau khi điểm, các giáo viên sẽ cùng thảo luận các kiểu như, đây là học sinh của , vẽ đúng , học sinh của thầy vẽ chỗ .

Nguyên Mộc xem như phòng vẽ tranh nhất thành phố C, ba bản vẽ ở vị trí đầu trong những bài kiểm tra hàng năm đều là của Nguyên Mộc.

Triệu Thành Phong sẵn đối tượng trong đầu, nhưng năm nay xuất hiện chuyện ngoài ý .

Chính là em học sinh mặt đây.

Triệu Thành Phong châm một điếu thuốc, hít một thật dài, thầy hy vọng nhiều cô.

Không ngờ cô vẽ sai tỷ lệ đầu và , loại sai lầm phổ biến ở những học sinh khác, nhưng đối với cô thì là là loại sai lầm cực kỳ sơ đẳng.

Vẽ tả thực bán là sở trường của cô, đặc biệt là vẽ mẫu nam.

Triệu Thành Phong nghiêm mặt, lạnh lùng : “Tại em thể hiện bằng một nửa trình độ bình thường?”

Trần Ngộ xuống đất, nhẹ giọng trả lời: “Trước đây em vẽ bao giờ.”

Giá vẽ điều chỉnh .

Nhìn từ xuống để vẽ, nắm chắc tỷ lệ.

Trần Ngộ đại khái thể đoán nguyên nhân, cô cũng chuẩn tâm lý nhưng vẫn thể tiếp nhận .

“Bức phác hoạ đó bao nhiêu điểm ạ?”

Lúc Thầy Triệu đến tìm cô, chứng tỏ thầy đang thất vọng, rốt cuộc điểm của cô thấp đến mức nào?

Sắc mặt Trần Ngộ đổi trong chớp mắt.

Lần kiểm tra tập trung là bài thi lớn nhất cô nộp trong mấy tháng qua, nếu điểm thì tâm lý cô khó mà trụ nổi trong gian huấn luyện ít ỏi còn sót .

Triệu Thành Phong một lúc, hút xong một điếu thuốc, bỏ một câu “Bài thi buổi chiều cho lập tức vung tay bỏ .

Trần Ngộ lùi hai bước dựa vách tường, cúi gằm mặt một lúc khom lưng xổm xuống.

“Sao xổm ở đây?”

Giang Tùy tới, thấy cô gái nhỏ nhắn với bờ vai đang rũ xuống, cau chặt mày: “Lão Triệu gì với ?”

Trần Ngộ chôn mặt trong khuỷu tay, tóc phủ xuống tán loạn lưng và cánh tay.

Đến sợi tóc cũng ỉu xìu.

Giang Tùy xuống một hai phút cũng xổm xuống, nắm lấy một lọn tóc đang rủ xuống trung, quấn quanh đầu ngón tay trong lúc cô chú ý, cứ một vòng một vòng, hạ giọng dò hỏi: “Có điểm ?”

Dừng một chút mới hỏi tiếp, giọng càng trở nên nhẹ nhàng hơn, còn mang theo sự thận trọng rõ ràng: “Không thi ? Thấp hơn so với dự đoán ?”

Không bất cứ âm thanh nào đáp .

Câu trả lời cũng .

Sắc mặt Giang Tùy tái xanh, nghiến chặt răng: “Lão Triệu thật con nó giỏi.”

Im lặng suy nghĩ vài giây, Giang Tùy với lấy chiếc mũ áo bông ở phía kéo lên, trùm lên mái tóc cô. Anh bước tới, dùng hai bàn tay áp bên tai qua lớp mũ dày xoa xoa.

“Đừng buồn nhé, bạn Tiểu Trần của chúng là giỏi nhất.”

Loading...