KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:31:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngộ vốn hướng nội, khả năng quản lý cảm xúc khác hẳn với những bạn đồng trang lứa, cô ít để mất khống chế.

Trong thời gian , cô cũng chỉ khi Tiểu Kha xảy chuyện.

Hiện tại, cô thật sự buồn nhưng hề , đôi mắt chỉ đỏ, nước mắt.

Giang Tùy cảm thấy so với thì cô gái càng thấy khó chịu hơn.

Anh thích cô bộc lộ những cảm xúc chân thật của khi ở mặt , thậm chí còn cô mềm mại yếu đuối hơn so với khi mặt khác.

Những cái độc nhất như càng nhiều càng .

Giang Tùy dáng vẻ của cô, trong đầu luống cuống vô cùng nhưng vẫn dỗ cô .

“Muốn ăn bánh tart trứng ?”

Không phản hồi.

“Không ăn , bánh kem thì ?

Vẫn gì đáp .

“Haagen-Dazs, pudding, bánh su kem, bánh táo, bánh bông lan cuộn, bánh quy sữa…”

Giang Tùy kiên nhẫn, hạ giọng một đống đồ ngọt, hỏi cô ăn , mua cho cô.

Trần Ngộ xong thì trầm mặc thật lâu, đó ông gà bà vịt lạnh lùng đáp: “Cậu nhiều thật.”

Giang Tùy mơ hồ hiểu thì : “Đã mời ít con gái ăn nhỉ.”

Anh càng bối rối hơn, còn oan ức nữa.

Theo đuổi con gái chẳng đều luyện tập ?

Trần Ngộ lên, xuống Giang Tùy vài giây đó im lặng bước ngược chiều gió.

Giang Tùy xổm tại chỗ, đầu óc trống rỗng, vuốt mặt, ấn ấn huyệt thái dương. Anh uống rượu nhưng cảm giác như đang ở mây thế nhỉ.

Ghen ?

Chắc nhỉ, ghen .

Máu trong huyết quản Giang Tùy sôi sùng sục, tại nhưng vẫn vô cùng kích động. Sau đó bỗng nhớ tới từng thấy một câu đó rằng ‘Tình bạn cũng ham chiếm hữu’.

Một chậu nước lạnh dội xuống khiến lập tức lạnh buốt.

“.……”

Đệch.

Tình bạn quái gì.

Trạng thái của Trần Ngộ khó điều chỉnh như bản cô nghĩ.

Thà là hạ con d.a.o treo đầu xuống, còn hơn là cứ để nó treo lủng lẳng đầu.

Điểm phần phác họa kém là kết quả thể đổi, nghĩ nữa cũng vô ích, chỉ cần mắc những sai lầm cơ bản trong bài vẽ màu nước buổi chiều là .

Vẽ theo tưởng tượng thì cũng .

Trần Ngộ theo Giang Tùy trường THPT 2, cả chặng đường đều tự an

ủi chính .

Đợi đến khi cô lấy tinh thần thì Giang Tùy ngừng , nghiêng chằm chằm khuôn mặt cô mà lời nào.

Hô hấp của Trần Ngộ thoáng khựng : “Nhìn cái gì ?”

Giang Tùy trả lời cô mà còn hỏi ngược : “Dọn dẹp xong mớ năng lượng tiêu cực ?”

Trần Ngộ trầm mặc một lát nghiêng đầu nơi khác: “Xong .”

“Ok.” Giang Tùy ấn vai cô, xoay sang một bên: “Đi thôi.”

Trần Ngộ nhanh chóng phát hiện họ đang con đường mới qua cách đó lâu, nghi ngờ hỏi: “Không qua ?”

Giang Tùy nhướn mày: “Vừa cứ ỉu xìu mãi, nào tâm trạng xem trường THPT 2 trông thế nào, nên bây giờ đưa xem một .”

Trần Ngộ giật : “Cậu chán ?”

Giang Tùy đẩy cô , những ngón tay thon dài vẫn dính vai cô, chán con khỉ, thích còn kịp.

Ha, bây giờ ông đây nịnh nọt thế .

Trường THPT 3 và trường THPT 2 gần , nhưng Trần Ngộ bao giờ đến trường THPT 2 và cũng suy nghĩ đó.

Về cơ bản thì trường học đều kết cấu giống , căn tin, tòa nhà dạy học, sân vận động các loại, gì để dạo chứ.

Tiểu Kha từng nhắc đến nhưng bỏ qua.

Nói thẳng thì là vì cô bạn nào ở trường THPT 2 nên cũng lười tới đây.

Lần Trần Ngộ Giang Tùy dẫn vòng quanh bộ trường THPT 2 trong gió lạnh và ánh nắng nhạt màu.

Ánh mắt Giang Tùy tràn vành mũ lưỡi trai, phủ lên cô gái:

“Thế nào, lớn hơn nhiều so với trường THPT 3 của các ?”

“Lớn thì ích gì chứ.” Trần Ngộ hít một khí lạnh pha lẫn hương gỗ cây: “Trường học còn quá trẻ tuổi, cây cối già dặn bằng một nửa trường chúng .”

Ánh mắt cô đảo qua bàn tay đang cầm hai hộp dụng cụ của , khớp ngón tay đỏ bừng vì lạnh. Cô mím môi, rút bàn tay trong túi áo cầm lấy hộp dụng cụ của .

Giang Tùy lấy hộp dụng cụ về nhưng cô tránh , bĩu môi, cho thì thôi.

“Những cây to đều chặt bỏ vì già , an , sợ một ngày nào đó đổ xuống và đè bẹp những trụ cột tương lai của tổ quốc.”

Trần Ngộ: “.…….”

“Tạ Tam Tư, Vương Nhất Phàm, Trương Kim Nguyên, bọn họ đều học cùng lớp với ?”

“Ờ.” Giang Tùy nhảy từ bậc thang xuống: “Đi, đưa xem phòng học của .”

Trần Ngộ đeo túi tranh lên lưng, ngáp một cái: “ ngủ.”

Giang Tùy xoa xoa mái tóc vàng gáy cô: “Tới đó là thể ngủ , kéo rèm một cái, đóng cửa thì ngủ thế nào cũng .”

Trần Ngộ thật sự buồn ngủ, phản ứng chút chậm chạp nên cũng hề chú ý tóc đang vò rối tung: “Vậy còn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-88.html.]

“Đương nhiên là ngủ cùng .” Giang Tùy .

Lời mập mờ khiến cả hai sững sờ.

Một chút rung động tan biến nhanh.

Cũng lẽ nó hề tan , mà chỉ âm thầm trốn , ở nơi ai thấy lặng lẽ bén rễ, đợi đến một ngày thể chôn vùi nữa, nó sẽ mạnh mẽ phá đất vươn lên để thấy ánh nắng mặt trời một nữa.

Trường THPT 2 lớp mỹ thuật riêng biệt mà học lẫn cùng với các lớp văn hóa bình thường.

Giang Tùy học ở phòng 305.

Cả lớp bốn học sinh mỹ thuật, xếp cùng một hàng ở vị trí chính giữa ngay cuối lớp.

Cả bốn chỗ đều trống .

Giang Tùy đặt túi tranh và hộp dụng cụ xuống đất, tựa mép bàn học. Anh kéo một cái ghế chỉ tay hiệu: “Chỗ của , .”

Trần Ngộ liếc qua: “Toàn là bụi.”

“Không .”

Giang Tùy bàn học, cởi mũ lưỡi trai ném sang một bên, dùng những ngón tay thon dài trắng nõn luồn mái tóc ngắn của , tùy ý vuốt mấy cái: “Chỗ của hề bụi.”

Trần Ngộ dùng tay quẹt lên mặt ghế, đúng là thật.

Không lâu , Trần Ngộ cũng bỏ đồ xuống, bất động nhúc nhích.

“Người của lớp xã hội nhiều hơn lớp tự nhiên.”

Giang Tùy bóc một thanh socola đưa sang: “Lớp 60-70 , 2/3 là nữ.”

Trần Ngộ nhận lấy thanh socola: “Trương Kim Nguyên là lớp trưởng?”

“Không .” Giang Tùy ngạc nhiên : “Là Vương Nhất Phàm.”

Trần Ngộ thể tin .

Giang Tùy bình tĩnh ném thêm một quả b.o.m nữa: “Bạn gái hiện tại của là lớp phó.”

Trần Ngộ: “… Nhìn .”

“Nhìn thì chắc chắn là .”

Khóe mắt Giang Tùy vẫn chăm chú khóe miệng khẽ nhếch lên khi cắn

socola của cô gái, yết hầu chút ngứa ngáy: “Ngon ?”

Trần Ngộ đang ngậm socola nên tiếng chút mơ hồ: “Không socola đều mùi vị giống .”

Giang Tùy: “……”

Hàng nhập khẩu, một thanh giá 1-200 nhân dân tệ đấy tổ tông.

Trần Ngộ dối, thanh socola mà Giang Tùy đưa thơm ngọt và mềm hơn những loại cô từng ăn nhiều, hương vị cực kỳ thuần khiết.

Chắc chắn đắt.

chỉ vì khiến bầu khí trở nên ngượng ngùng mất tự nhiên mà thôi.

Trần Ngộ vô thức thở dài một .

Giang Tùy nhíu mày: “Chuyện tranh phác họa qua còn gì, còn nghĩ nữa?”

Trần Ngộ .

Từ ánh mắt của cô Giang Tùy hiểu: “Nghĩ chuyện màu nước ?”

Trần Ngộ gì.

“Màu nước của chỉ vài vấn đề nhỏ thôi, nhưng gần đây đều cải thiện .”

Giang Tùy bàn học, cúi đầu chuyện với cô: “Dù cũng chỉ cần nhớ kỹ một vấn đề, mạnh dạn thể hiện, chú ý tiểu tiết, cọ lớn đưa ngoài, cọ nhỏ thu .”

“Trình tự đúng quyết định một nửa chất lượng của bức tranh…”

Anh kéo kéo khăn quàng cổ của cô gái đang im lặng nửa ngày: “ đang chuyện với đấy, ?”

“Đang .”

Trần Ngộ cắn miếng socola sắp tan hết, ngọt đến phát ngấy: “Dự báo thời tiết hôm nay sẽ tuyết rơi.”

Giang Tùy liếc qua hành lang, nơi những cơn gió lạnh khô khan đang thổi:

“Không rơi nổi.”

Trần Ngộ vẫn cảm thấy khả năng.

Có đôi lúc linh cảm của cô cũng đúng.

Ví dụ như .

Cho nên trong balo của cô thêm một cây dù, là cái to nhất trong nhà.

Có thể che hai .

Về phần tại buổi sáng mặc dù khỏi con hẻm nhỏ, nhưng cô vẫn về nhà đổi một cái ô lớn hơn thì Trần Ngộ trực tiếp bỏ qua.

Tự đặt nghi vấn đúng là chẳng ý nghĩa gì cả, đáp án từ lâu .

Trong phòng học lạnh lẽo yên tĩnh.

Giang Tùy đung đưa chân, cong ngón tay gõ lên mặt bàn: “Không buồn ngủ ? Nằm một lát .”

Trần Ngộ là vì câu “ngủ cùng” mà vẫn thể xuống .

“Sợ lạnh ? Không .” Giang Tùy mỉm : “Lấy áo khoác của mà đắp.”

Trần Ngộ càng thể xuống nữa.

“Không ngủ nữa ?” Giang Tùy lẩm bẩm: “Con gái đúng là thất thường.”

Trần Ngộ: “…”

Một giây , Trần Ngộ bỗng kinh ngạc : “Tuyết rơi kìa.”

Lúc Giang Tùy phản ứng thì cô gái nhỏ chạy ngoài , bàn học, lặng tuyết rơi ngoài hành lang, thì thầm: “Rơi thật .”

Loading...