Đường chặn.
Trong con hẻm u ám chật chội, bầu khí vô cùng căng thẳng. Trần Ngộ mím môi, nhỏ giọng: “Giang Tùy, trong balo của hai quả lê.”
Đầu Giang Tùy cao hơn cô nhiều nên rõ, cúi xuống, ánh mắt dò hỏi.
Trần Ngộ hiệu balo của ở giỏ xe, bước khập khiễng, ghé sát một chút : “Bên trong quả lê, ném đau, ném mặt thì càng đau.”
Ý đồ rõ , chỉ đến đây thôi.
“……” là vũ khí lợi hại.
Giang Tùy đúng lúc mà thành tiếng.
Mấy tên côn đồ vây quanh trợn mắt, trong lòng thầm chửi thề. Thằng nhóc còn ? À? Còn dám ? Có ý gì? Khiêu khích hả?
Người đàn ông kiểu tóc Perm lạnh lùng phất tay với ý bảo mấy em bình tĩnh đừng nóng, gẩy gẩy tàn thuốc phiến đá xanh.
“Em gái , còn xong, em ?”
Trần Ngộ lời nào.
Sức nặng vai và độ ấm xuyên qua áo khoác jeans, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng ngấm da thịt cô thấy yên tâm.
“Đệch!”
Một tên đầu tóc tua tủa đột nhiên như phát hiện cái gì, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn xông lên mắng mỏ.
“Cả cô mặc đồ của chợ sỉ Miếu Thành Hoàng,” Chỉ cô gái tên đó chỉ trai: “Còn mày thì Adidas với Nike.”
“Mẹ mày chứ một đôi.”
“Có quỷ mới tin bọn mày .”
“Quả nhiên là giả, dám đùa bọn tao cơ .”
“Đệch!”
“Anh ba, nhịn ? Bị bọn nó đùa như khỉ , đệch!”
“Đương nhiên…… , , thể nhịn. Đệch, đệch, đệch…… đệch, đệch……”
“Đệch nó. Được , hộ chú , nghỉ ngơi .”
Mấy tên côn đồ đang nhổ nước bọt, đột nhiên thấy cả một câu: “Adidas với Nike thì trâu bò lắm ?”
Bọn chúng chiếc áo hiệu Bangwei cả, im lặng một giây đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.
“Sao mà sánh với sự trai của làn sóng Bangwei chứ.” “Bangwei trâu bò.”
“Không theo con đường tầm thường.”
–
Giang Tùy cúi xuống, thở ấm áp vờn quanh bên tai cô gái: “Loại ngu ngốc thế cũng để gặp .”
Trần Ngộ thấy ngứa nên rụt vai .
Trai xinh gái ghé sát chuyện trông thích cả mắt.
Có trong nhóm côn đồ đến ngơ ngẩn, đồng bọn đạp cho một phát mông.
Nhiều mồm năm miệng mười la hét, chửi bới.
Giang Tùy : “Các vị cứ từ từ , đưa vợ về nhà đây.” Xe đạp nhúc nhích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-9.html.]
Phía xe giữ chặt, tên kiểu tóc Perm nhe răng trợn mắt. “Vợ mày .”
“Nhãi con, c.h.ế.t hả?”
Giang Tùy cúi đầu về cô gái đang khoác vai, cực kỳ vô tội: “Vợ, họ tin chúng là một đôi, đây?”
Trần Ngộ thấy ghét bỏ cái kiểu cố ý của , linh cảm . Giang Tùy giả vờ trầm ngâm, bỗng nở nụ : “Vậy chúng hôn một cái .” Trần Ngộ theo bản năng hất cái tay vai .
“Đừng nhúc nhích.”
Giang Tùy ôm vai cô, giọng hạ xuống mức thấp nhất như đang thì thầm: “Nhiều , đánh .”
“Chúng dùng cái đầu.”
Trần Ngộ vẻ mặt nghiêm túc của cho giật cả .
“Hôn một cái là đánh, hoặc……” Giang Tùy đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cô: “Bị kéo trong hẻm nhỏ, gọi rách cả họng. Chọn một trong hai .”
Khóe mắt của Trần Ngộ giật giật.
Giang Tùy ghé gần đôi môi đang mím chặt của cô, thấy thở lo lắng yên như động vật nhỏ yếu ớt. Động tác của kiềm , yết hầu trượt lên xuống.
Ngay giây tiếp theo vẫn tiếp tục, đầu nghiêng sang bên bày tư thế chuẩn hôn.
Vừa dịu dàng tình cảm như chút thờ ơ để tâm.
Trần Ngộ cứng đờ như khúc gỗ.
Giang Tùy dừng khi còn cách môi cô một tấc, trong mắt hiện lên nụ ngây thơ, lồng n.g.ự.c rung rung: “Đùa thôi.”
Trần Ngộ định trở mặt thì ngón tay thon dài đang để vai cô bỗng dùng thêm sức: “Ngồi xổm xuống.”
Cô gần như chút phân vân nào, theo bản năng theo .
Trực giác của Trần Ngộ trong một giây đó cảm nhận một cơn gió mạnh quét qua đỉnh đầu của cô, cô nhắm tịt mắt theo bản năng tự bảo vệ.
“Á—”
Tên kiểu tóc Perm ban đầu định duỗi tay kéo cô, đột nhiên nửa đường vật thể xác định đập trúng, đau đến mức mặt nhăn thành hoa cúc héo.
Tiếp đó đầu cũng truyền đến một cơn đau nữa.
Một tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết vang lên trong con hẻm nhỏ.
Tên kiểu tóc Perm thèm quan tâm đến chỗ đập ở gò má mà đưa tay lên run rẩy sờ đầu, nước mắt rơi đầy mặt. Kiểu tóc thời trang hôm nay mới của ông đây!!!
Việc chỉ xảy trong một chớp mắt.
Mấy tên côn đồ vốn đang chờ xem cảnh hôn . Chuyện xảy quá đột ngột, bọn chúng chỉ trơ Adidas Nike túm lấy balo ném về phía cả. Sau đó thấy túm lấy tóc cả kéo sang, tung hai quả đ.ấ.m liên tiếp.
Ra tay đơn giản thô bạo.
Vừa nhanh chính xác hung tàn, một bộc phát luôn, cho cơ hội hồi sức.
Đến lúc bọn chúng tỉnh táo thì cả lạnh luôn .
Bọn chúng lập tức nơm nớp lo lắng, run rẩy sợ hãi như gà con mất . Khí thế còn, đội hình cũng chẳng còn.
“Con nó đần gì nữa?”
Tên gà kiểu tóc Perm phun một ngụm nước miếng lẫn máu, gương mặt nhăn nhó hét lên: “Để ông đây……”
Không đợi xong, Giang Tùy nhét balo trong giỏ xe, gạt chân chống xe, nhanh chóng bước lên: “Đi.”
Trần Ngộ vội vàng lên yên .
Bánh xe chạy qua phiến đá xanh như bập bênh b.ắ.n lên những vệt nước đọng bẩn thỉu, lấn át tiếng mắng chửi của nhóm côn đồ, biến mất ở đầu hẻm như một cơn gió.