Cây cọ vẽ vốn dùng hỏng từ , Trần Ngộ nào nỡ dùng cọ để rửa thùng nước. Trần Ngộ di chuyển, Giang Tuỳ lau nước sàn.
Rất thành thục, cũng gọn gàng.
Trần Ngộ lùi về : “Ở nhà cũng việc nhà ?”
“Không.” Giang Tùy : “ thì giúp việc ở nhà gì?”
Trần Ngộ còn lời nào để .
Giang Tùy thì , chủ động khai báo với cô: “Chỉ phòng ngủ,
phòng sách, phòng vẽ, ba căn phòng nếu sự cho phép của thì giúp việc sẽ bước .”
“À.” Trần Ngộ tiếp tục cọ rửa.
Bên cạnh còn những hộp thuốc màu khô và bảng pha màu cực kỳ bẩn.
Dù thì cũng sắp tan học , bài vẽ màu nước mô phỏng buổi chiều cũng thành, nên cô cần vội vàng, cứ từ từ cọ rửa.
Còn nghĩ bữa tối sẽ ăn cái gì nữa.
Trời lạnh là khẩu vị cũng trở nên kém , cả tí sức lực nào, chỉ giường vẽ tranh chứ chẳng bước xuống đất.
Trần Ngộ suy nghĩ miên man, đến lúc cô tỉnh táo trở , Giang Tùy kéo gần cách từ bao giờ. Anh đang lưng, như như áp sát cô.
Hơi thở của trai liên tục phả cổ Trần Ngộ, thuần khiết, nóng bỏng, trẻ trung mạnh mẽ.
Trong cái mùa rét mướt , thở bỗng trở nên hấp dẫn khó tả.
Trần Ngộ lùi trong vô thức, vùi bộ cơ thể trong nguồn nhiệt ấm áp . cô bỗng giật tỉnh táo , cứng vai lạnh lùng : “Đừng đằng .”
Giang Tùy khịt mũi: “Chắn ?”
“Chắn .” Trần Ngộ .
Không khí bên cạnh bồn rửa yên tĩnh đến rợn .
Hai nam sinh sóng vai tới, khi bắt gặp tình hình thì lập tức lùi , cách xa mới trao đổi ánh mắt với .
Chẳng lẽ tổ hợp “Tùy Ngộ Nhi An” sắp tan rã?
Con khỉ , chỉ là đang liếc mắt đưa tình thôi, đó là hình thức hai bọn họ
ở chung mà.
–
Trần Ngộ ném cọ vẽ chẻ lông trong bồn rửa, định trực tiếp dùng tay để cọ rửa.
Giang Tùy ngón tay cóng đến xanh tím của cô, nheo mắt, gấp gáp xắn tay áo len và áo khoác lên, đẩy cô sang một bên: “Được , , để .”
Trần Ngộ sững sờ tại chỗ.
Giang Tùy khom lưng nâng thùng nước của cô lên, động tác nhanh gọn: “Cậu ăn cơm , lát nữa rửa xong mang về phòng vẽ cho .”
Trần Ngộ há hốc miệng: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả.” Giang Tùy nghiêng đầu cô: “Còn gì rửa nữa ? Có thì mang đây .”
Ánh mắt Trần Ngộ ngừng một chút trở nên hỗn loạn, cuối cùng rơi lọn tóc chỉnh tề gáy : “Hết , ở đây cả .”
“Vậy thì ngoài , đừng ở đây nữa.”
Giang Tùy lẩm bẩm: “Mẹ nó, cái cửa sổ hỏng , đóng , lạnh c.h.ế.t mất.”
Trần Ngộ đang cọ rửa hộp thuốc màu của cô, móng tay sạch sẽ nhanh chóng màu vẽ cho nham nhở.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng như thứ gì đó bỗng trào , đè ép lồng n.g.ự.c khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, thể ở nữa nên cô đành bước thẳng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-91.html.]
Giang Tùy để ý động tĩnh lưng, tính tình trẻ con bĩu môi: “Bảo ngoài là ngoài ngay, lời ghê ha, bình thường như thế .”
Nước lạnh như băng thấm khớp xương ngón tay khiến nó đỏ ửng lên một mảng lớn.
Giang Tùy hít một thật sâu, nhắm mắt việc.
–
Trần Ngộ nghĩ, tập trung đến nỗi Phan Lâm Lâm gọi mấy cô mới tỉnh táo .
Phan Lâm Lâm đến gần: “Cùng ăn cơm nha?”
“Không .”
Trần Ngộ liếc xuống thứ trong tay cô , là một con ch.ó bông, cô ôm bằng một tay.
Phan Lâm Lâm giơ lên khoe khoang: “Thế nào, đúng , ba mua cho đấy.”
Trần Ngộ hỏi Phan Lâm Lâm tại vẫn còn liên hệ với tóc pháo hoa, nhưng lời khỏi miệng là: “Ấm ?”
“Đương nhiên.” Phan Lâm Lâm đưa con ch.ó bông cho cô: “Nè, ôm nó trong tay thử xem.”
Trần Ngộ ôm một cái thì buông tay nữa.
“Ấm ha.” Phan Lâm Lâm : “Cái loại đựng nước , là loại sạc điện đấy, đắt.”
Cô vạch lông nó sang một bên: “Nhìn , ổ cắm ở chỗ .”
Trần Ngộ chút kinh ngạc.
Hiện đại thế ? Cái từ khi nào ?
Trong nhà cô vẫn đang dùng loại túi nhiệt đựng nước, vẫn hề đến loại sạc điện như .
Quan trọng hơn là mẫu mã đáng yêu, còn lông xù nữa.
Phan Lâm Lâm thấy Trần Ngộ cứ chằm chằm túi giữ nhiệt thì càng thêm đắc ý: “Cậu sạc điện như thế nào đúng ? Đơn giản lắm, chỉ cần dùng dây sạc cắm đây là , lúc sạc điện thì cái đèn sẽ sáng, khi đầy thì sẽ tắt.”
“Trong phòng vẽ tranh nhiều ổ cắm, thể thoải mái dùng, kể cả sạc điện cũng vẫn ấm nhé, bên trong cũng mềm…”
Trần Ngộ ngắt lời cô: “Mua ở ?”
Phan Lâm Lâm hì hì: “ là ba tặng mà, cũng
ở , nhưng chắc là cũng khá khó mua.”
–
Sau khi tan học, Trần Ngộ ăn cơm mà tận dụng thời gian đạp xe tới cửa hàng RT-Mart, tìm túi giữ nhiệt loại sạc điện giống của Phan Lâm Lâm.
Cũng đắt như tưởng tượng, cô mua .
Thói quen tích góp tiền đúng là , tiếp tục kiên trì.
Trần Ngộ mua hai túi giữ nhiệt, một cái là hình gấu dâu, cái còn là gấu trúc sấp ngủ, đáng yêu.
Khi chú gấu trúc đáng yêu xuất hiện mặt Giang Tùy, cả đều ngẩn , mất cả nửa ngày mới tìm giọng của , khàn khàn: “Cái gì , giữ ấm tay ?”
Mí mắt Trần Ngộ khép hờ, cô hề , ngữ khí từ đầu đến cuối vẫn bình thản: “Ừm, cầm .”
Pháo hoa nổ ầm ầm trong đầu Giang Tùy, bên tai là tiếng ong ong: “Cho ?”
Lông mi Trần Ngộ khẽ run: “Ừm.”
Giang Tùy cứ chằm chằm mặt cô: “Mua cho ?”
Trần Ngộ: “…Ừm.”
Giang Tùy như thằng ngốc: “Cậu mua cho ?”
Trần Ngộ: “……”