KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:32:44
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:32:44
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Hơn bốn giờ sáng ngày hôm Giang Tùy bò dậy, là một trong những dậy sớm nhất.
Bác Chung và đám giúp việc còn đang ngừng ngáp dài.
Giang Tùy nướng bánh mì cho trong phòng bếp: “Mọi cứ ngủ tiếp , cần để ý đến cháu .”
Mọi : “……”
Sau khi rửa mặt xong, bác Chung bước thăm dò: “Là thế , Tết thì vài thứ cần lau chùi một chút, cái túi giữ nhiệt của chủ , lớp vỏ bên ngoài thể tháo , chủ giặt sạch ?”
Giang Tùy vẫy tay: “Không cần , đừng ai động , để cháu tự giặt.”
Bác Chung lén lút trợn mắt : “Lát nữa chủ ngoài ?”
Giang Tùy lò nướng bánh lướt điện thoại di động lên: “Đi dạo.”
Kết quả là dạo tới khu phố cổ.
–
Giang Tùy trong con hẻm ẩm ướt, khiến cho lớp tuyết phủ tấm đá xanh lộn xộn cả lên.
Lúc ngang qua cánh cổng sắt đang đóng chặt, sẽ liếc mắt trong, chỉ hận khả năng xuyên thấu.
Một lát , Giang Tùy bước tới phía cánh cửa, rút một bàn tay từ trong túi giữ nhiệt , xoa xoa giữ chặt cánh cửa lạnh lẽo tróc sơn, buông , giữ chặt.
Đệch, hà cớ gì chứ, gần sang năm mới còn chạy tới đây tìm đường chết.
Bỏ , bỏ , về thôi.
Giang Tùy mới xoay thì cánh cửa sắt mở từ bên trong, khiến vô thức .
Cô gái mặc chiếc áo khoác quân phục , đôi giày mưa màu đen bẩn thỉu, trong tay cầm một cái xẻng sắt, ngơ ngác .
Giang Tùy: “……”
Trần Ngộ phản ứng , cô lập tức bước trong sân, chỉnh cái áo khoác quân phục, kiểm tra xem dính bụi mới đầu .
“Sao ở đây?”
Giang Tùy cụp mắt, tránh tầm mắt của cô: “Tiện đường.”
Trần Ngộ đặt cái xẻng sắt tựa lên cánh cửa cũng dựa đó, tùy ý dùng tay gỡ những sợi tóc rối vén tai: “Vậy định ?”
Ánh mắt của cô vẫn ngừng dò xét , mùi khói thuốc, giày dính nhiều bùn và tuyết.
Trong con ngõ nhỏ là một mảnh lộn xộn.
Trần Ngộ sinh tâm lý nghi ngờ, nhưng còn kịp thành hình thì Giang Tùy đập tan: “Chuyện đừng quản.”
Dưới cái chăm chú của cô, Giang Tùy nhắm mắt dối: “ với chuyện .”
Trần Ngộ đến gần hơn một chút: “Cậu .”
Sắc mặt Giang Tùy lúc đen lúc đỏ, nó gì giờ? Nói bừa .
“Không tháng nộp hồ sơ tuyển sinh độc lập , chỉ điền một Học Viện Mỹ Thuật, lão Triệu tìm hỏi thăm ?”
Ánh mắt Trần Ngộ rơi xuống túi giữ nhiệt của , cảm xúc gì trong mắt cô: “Nói đến chuyện thì cũng hỏi .”
Giang Tùy một dự cảm lành, cơ lưng giật liên tục.
Bí mật phát hiện ?
Ngay lúc Giang Tùy chột đến mức sắp thẳng thì một cơn gió lạnh mang theo giọng trong trẻo của cô gái lọt tai : “ đăng ký tuyển sinh độc lập của trường nào hết.”
Giang Tùy thở một , bí mật vẫn phát hiện.
Bí mật của chính là điều đây, đăng ký tuyển sinh độc lập , cũng là Học Viện Mỹ Thuật đó.
Sau đó lén tìm lão Triệu để đăng ký.
Lão Triệu còn hỏi tại đăng ký cùng một trường với cô gái mặt, nhưng chỉ dứt khoát nộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-93.html.]
Hơn nữa còn là đầu tiên nhờ lão Triệu giúp giữ bí mật, còn cam đoan rằng sẽ thi điểm khiến thầy nở mặt.
Lúc mới đè xuống.
Một tháng đó, trong phòng vẽ tranh thường xuyên thi, hồ sơ tuyển sinh độc lập nộp một đống vì cảm thấy tỷ lệ trúng tuyển sẽ cao hơn.
Trong phòng vẽ tranh ngày càng ít nên lão Triệu cứ chằm chằm , theo dõi vô cùng chặt chẽ, chỉ lo rằng sẽ hại học sinh tâm đắc nhất của .
–
“Cậu chỉ học ở trường trong Tỉnh thật ?”
Suy nghĩ của Giang Tùy câu hỏi kéo về, cúi đầu cô gái.
Trần Ngộ đợi trả lời hỏi: “Vậy học trường nào?”
Cho tới hiện tại, Giang Tùy bao giờ thấy dáng vẻ cô cố chấp đáp án của câu hỏi đến thế, nên ngẩn hiểu nổi.
Mẹ nó trả lời thế nào đây?
Tại câu hỏi càng khó hơn câu ?
Trần Ngộ gãi gãi tóc mái trán, bằng giọng điệu thản nhiên: “Nếu chỉ tham gia tuyển sinh tập trung mà nộp hồ sơ tuyển sinh độc tập thì an chút nào.”
Giang Tùy trêu chọc: “Cậu cũng chỉ nộp hồ sơ tuyển sinh độc lập một trường, cũng khác mấy .”
Trần Ngộ ngẩng đầu : “Vì chắc chắn.”
Giang Tùy chẳng tuyết rơi từ bao giờ, đôi mắt chằm chằm cô, sâu trong đôi mắt nóng bỏng như đang giữa mùa hè: “Được.”
Ánh mắt Trần Ngộ nghi hoặc, cái gì?
Giang Tùy ho nhẹ, ngày thủ tục nhập học chúng sẽ gặp ở cổng trường đại học.
Sau đó hai đều gì nữa, nhưng cũng rời mà nguyên tại chỗ, mắt thẳng đối phương.
Bông hoa tuyết nhỏ xinh bay lơ lửng, nhưng cái lạnh dường như thể lọt giữa hai bọn họ.
Bầu khí ấm áp lạ thường.
Trần Ngộ gãi gãi vành tai đang ngừng nóng lên: “Tạm thời cứ , bận việc , xúc tuyết………”
Đang chuyện thì trong nhà truyền tới âm thanh: “A Ngộ, con đang chuyện với ai ?”
Trần Ngộ biến sắc, toi , cô quên đóng cửa lớn, cô hiểu tại bản quên mất bước nên đành thấp giọng giục Giang Tùy: “Là , mau .”
Quai hàm Giang Tùy giật giật, răng hàm nghiến chặt, cô chằm chằm, cũng , nhưng nó chân lời, thế nào đây?
Còn cô gái nữa, hoảng như thế gì?
Đang lén lút gặp yêu ?
Trần Ngộ sợ cái miệng của , thấy thì cô thật sự
chuyện sẽ phát triển thành thế nào, đúng lúc gặp Giang Tùy ngốc bất thình lình cứ im tại chỗ, cô vội vã đến mức đẩy .
Trên mặt đất kết thành một lớp băng, vô cùng trơn trượt, Giang Tùy vững nên trực tiếp ngã về phía cô.
Hai lùi về mấy bước, cùng va bức tường đá.
Giang Tùy kịp thời chắn tay về phía để tránh lưng cô đập bức tường.
Bây giờ, một tay đang ôm cô lòng, tay còn nắm lấy cánh tay cô, ngăn cản hành động của cô.
Trần Ngộ bối rối.
Giang Tùy cũng bối rối, đầu óc trống rỗng.
Khi Trần thì đúng lúc bắt gặp tình cảnh .
Con gái một trai hình cao lớn đè lên bức tường.
????
Cái chổi của ?
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.