KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:33:33
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ mà bạn ngờ tới.

Đối với việc Giang Tùy đột nhiên bước nhà Trần Ngộ, gặp bố cô, trong phòng khách nhà cô húp bát cháo cô mới nấu lúc sáng, Trần Ngộ kịp trở tay.

Giang Tùy vô tội.

Anh vô tội bê bát hoa sen lâu năm lên cúi đầu húp từng ngụm cháo nhỏ, lễ phép thật thà. Giống như nàng dâu nhỏ đầu gặp bố chồng.

Trần Ngộ nỡ .

Vài phút , cô bắt gặp cô và Giang Tùy cổng ……

Không đúng, bọn họ hề gì cả.

Chỉ là trượt chân chút thôi, cẩn thận ôm .

Chỉ thôi.

Không nghĩ đến điều gì, lưng Trần Ngộ mềm nhũn, còn tê dại, vô cùng mất tự nhiên. Cách một lớp áo khoác quân phục khó khăn nên cô đành vươn tay trong áo khoác, vén áo lên gãi qua lớp áo mùa thu.

Cô và Giang Tùy hề gì cả, chuyện ngày hôm nay chắc sẽ khó giải quyết.

Liếc trai đang húp cháo, Trần Ngộ yên lặng suy nghĩ, điều kiện tiên quyết là chuyện quái đản nữa, đừng gây chuyện nữa.

Giang Tùy phát hiện ánh của cô nhưng ngẩng đầu đối diện với nó.

Hiện tại trái tim vẫn đang đập loạn, con nai trong lòng c.h.ế.t mấy

nên mắt bước trạng thái điên loạn.

Anh ôm cô .

Mặc dù là ôm qua một lớp áo khoác quân phục dày nặng, nhưng vẫn khiến lòng bàn tay như bỏng.

Đệch, thật sự ôm .

Ngay trong vòng tay , chỉ cần cúi đầu là thể hôn lên đỉnh đầu cô.

Giang Tùy khó khăn nuốt ngụm cháo xuống, cơ thể choáng váng, giống như uống vài chai rượu Hồng Tinh.

Phòng khách lan tràn một bầu khí màu hồng, trẻ trung, đơn thuần, sạch sẽ và tràn đầy sức sống.

Trong phòng ngủ thì ngập tràn băng tuyết.

Mẹ Trần cầm cây chổi lông gà bên cửa, nửa ngày cũng hành động nào.

Trong thời gian tập huấn con gái mang về vài gói đồ ăn ngoại nhập giá một hai trăm tệ. Bao gồm thứ gọi là trứng gì đó mà bọn họ từng ăn, còn cả ô mai, thạch mận mà bình thường con gái sẽ bao giờ tự mua, nhưng bây giờ chuyện đều trở nên dễ hiểu hơn.

Chính là tên nhóc ngoài .

Chàng trai mang dáng vẻ của một chủ nhà giàu, giấu cũng , thể nhầm lẫn.

Lần Trần lấy lý do quan sát phòng vẽ tranh cũng là vì đối tượng yêu sớm của con gái là ai nhưng để tên nhóc chạy mất, thì bà bắt tại trận.

Mấy tháng gần đây bà luôn âm thầm quan sát chú ý hành động của con gái, nhịn hỏi miệng khiến bà sắp phát ốm , cuối cùng cũng tìm manh mối.

Mẹ Trần giơ chổi lông gà lên khua vài cái: “Hai đứa hẹn !”

Bố Trần băng ghế nhỏ hút thuốc lá: “Làm gì ai ngốc như , hẹn cửa nhà, chẳng lẽ đợi để bắt ?”

“Trước khi chúng hẹn hò còn rừng cây nhỏ đấy. Sao , em cảm thấy trí thông minh của con gái em cao bằng em ?”

Mẹ Trần: “……”

“Anh khó hiểu, sắp sang năm mới .” Bố Trần : “Em còn lôi nhà ?”

Mẹ Trần dán tai lên cửa lén động tĩnh bên ngoài, vẻ với bạn già: “Anh cũng là sắp sang năm mới . Một ngày như , cũng đến cổng , chẳng lẽ đuổi ?”

Bố Trần khịt mũi: “Đừng tưởng em định gì.”

Mẹ Trần mở to mắt bịa chuyện: “Em thì thể định gì chứ.”

Thằng bé tuy dáng cao, tuấn tú lịch sự, nhưng hành vi cấp thấp như tìm tới cửa gọi con gái ngoài thì rõ là thông minh cho lắm. Có lẽ con gái tốn ít tâm tư để giấu giếm cho kỹ, nên đến tận hôm nay mới bại lộ.

Có lẽ chính thằng bé là đưa con gái về mỗi tối.

Lần bà tóm thì tận dụng cơ hội, bà chắc chắn sẽ để thằng bé dễ dàng.

Cứ từ từ quan sát, chậm rãi dò hỏi, vội.

Trong phòng khách động tĩnh gì khiến cơn tức trong bụng Trần chỗ xả . Bà bèn vuốt chổi lông gà lao tới mặt bạn già.

“Lão Trần, bây giờ em nghi ngờ lập trường của .”

Bố Trần: “Xin rửa tai lắng .”

Mẹ Trần: “Con gái để một thằng bé đụng chạm ở ngay cổng nhà, bố như dường như bình tĩnh quá nhỉ?”

Bố Trần: “Không ngã nên cẩn thận đụng chạm chút thôi

hả?”

Mẹ Trần: “Thế mà cũng tin?”

“Hồi cũng tin.”

Bố Trần từ tốn : “Từ hơn hai mươi năm , lúc vẫn còn là trai trẻ tuổi, lúc trời gió cũng mưa, càng tuyết rơi nhưng em vẫn đột nhiên ngã mặt đất bằng phẳng, nhảy lên cắn một cái, bắt đầu từ đó thì tin .”

Mẹ Trần: “…”

“Không đúng, lão Trần, chuyện xưa thế còn nhắc mấy nữa, em thật sự cẩn thận nên mới ngã.”

“Anh tin mà, gì em ?”

Bố Trần vỗ vỗ bụi bám quần áo, mặt đầy hai chữ thành thật: “Em nên thấy may mắn , chỉ là ôm một cái chứ ngã thành như hai chúng .”

Khóe mắt Trần ném tới một ánh mắt, cảm thấy còn cách nào chuyện nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-94.html.]

vẫn chuyện.

Mẹ Trần bảo bạn già ngoài hỏi vài chuyện, hỏi những vấn đề bình thường thôi. Như năm nay bao nhiêu tuổi, học trường nào, học vẽ bao lâu, hồ sơ tuyển sinh độc lập nộp , nguyện vọng là gì, trong nhà mấy , ở , bố công việc gì?

“Cứ tùy ý hỏi một chút thôi.”

Mặt mo của bố Trần co , cái mà là tùy ý hỏi một chút ? Ông hợp tác: “Việc . Em cái gì thì tự hỏi .”

“Bụp.”

Chổi lông gà quăng lên bàn, âm thanh xé gió nhỏ.

Bố Trần hề sợ, con gái chỗ dựa nên ông sợ hết. Cho nên trong tình huống nguy hiểm , ông chuẩn điều kiện khi ném ngoài.

“Anh hỏi cũng , nhưng cho em thì lợi gì chứ?”

“Ý là gì?”

“Ý chính là, hỏi những vấn đề , nếu cho em sẽ .”

Mẹ Trần giận đến bật : “Chuyện liên quan đến con gái, cho em cho ai? Chẳng lẽ cũng học theo Lưu Trường Chí, ở bên ngoài bậy……”

Lời bỗng ngừng chuyển thành tiếng thở dài.

“Nói thì sẽ , nhưng hôm nay, cũng ngày mai. Con gái sắp tham gia tuyển sinh độc lập Học Viện Mỹ Thuật, đó còn kỳ tuyển sinh tập trung thi nghiệp. Anh thể để cái tính lải nhải của em ảnh hưởng đến con bé , chuyện gì cũng để kỳ thi nghiệp .”

Bố Trần nhàn nhã : “Được , em một câu .”

Mẹ Trần lườm ông một cái, nắm tay về phía mấy bước: “Được.”

Chẳng lẽ lúc chuyện trong phòng khách, em thể trốn trong phòng ngủ lén ?

Bố Trần khịt mũi, em toan tính của em, cách của .

Ông dụi tắt tàn thuốc, dậy về phía phòng khách, thiện gọi: “Cậu nhóc, cháu tới đây bao giờ, đợi ăn xong chú dẫn cháu dạo một vòng.”

Mẹ Trần: “……”

Giang Tùy sắp điên .

Đột nhiên bố cô gọi dạo trong hẻm nhỏ, tình huống phát triển thế là đang : Phía một cái hố, mời cháu bước nhanh lên một chút, nếu rơi xuống hố thì tự cầu phúc.

Cơ bắp Giang Tùy căng cứng, cau mày, biểu cảm căng như dây đàn, còn luống cuống.

Anh từng trải qua tình huống .

Mẹ nó, trải qua cái gì mà trải qua, đến vợ còn đây.

Trên thực tế, từ lúc ôm cô gái trong con ngõ hẻm đến bây giờ, Giang Tùy vẫn thể tỉnh táo .

Thời gian một bát cháo là đủ, ít nhất cũng kéo dài đến tận bữa trưa.

Trần Ngộ bắt gặp dáng vẻ bất động bên bàn của Giang Tùy. ô kìm chế cũng lo lắng theo nên lập tức nhân dịp bố cô chú ý nhanh chóng vỗ lưng , như dỗ dành một con ch.ó lớn đang xù lông, thôi, , ăn thịt .

Giang Tùy cúi đầu, khom lưng: “Vậy thật nhé?”

Trần Ngộ đáp khẽ: “Ừm.”

Giang Túy cúi đầu nhấn mạnh: “ nhé.”

Trần Ngộ gật đầu: “Đi .”

Sau khi đến hai , Tùy vẫn yên tại chỗ như thể chân mọc rễ.

Trần Ngộ bất lực thở dài: “Cậu hoảng cái gì ? Bố sẽ khó , ông nhiều giống .”

Giang Tùy bĩu môi: “Nếu là thì hoảng ?”

Trần Ngộ nghẹn lời.

Chỉ mới tưởng tượng tình cảnh hoảng , nhưng nếu thật sự xảy thì ngoài mặt cô vẫn thể bình tĩnh.

Trong lòng hoảng loạn thế nào cũng thể khác .

Trần Ngộ đầu về phía phòng ngủ, cửa vẫn đang đóng, chắc chắn cô đang trộm.

Ánh mắt Giang Tùy di chuyển theo tầm của cô, giọng càng đè ép khiến nó trầm khàn hơn: “ thật sự ngoài với bố ? Chỉ

ông thôi?”

Trần Ngộ , nhưng cô nhịn để khóe miệng cong lên, trong giọng còn mang theo ý rõ ràng: “Ừ, đúng , chính là như thế.”

Dỗ trẻ con đấy .

Mặt Giang Tùy co giật, cảm giác đến gần , cảm thấy chẳng tiến triển gì, lẩm bẩm: “Nếu thì cũng cùng . Nếu một , tình huống khó khống chế sợ sẽ lỡ những điều nên , thế sẽ lúng túng.”

Trần Ngộ bình tĩnh : “Cái gì nên ?”

Giang Tùy xoáy tóc của cô, đáy mắt tối sầm, ẩn ý : “Bố hỏi quan hệ gì với thì nghĩ sẽ trả lời thế nào?”

Trần Ngộ im lặng một lúc, hai chữ mà để lộ chút cảm xúc nào: “Tùy .”

Giang Tùy ngỡ ngàng, đó cúi thấp hơn, kỳ quái xuống cô gái mắt, cẩn thận kỹ từng chút một.

đang cái gì ? Vấn đề mà cũng thể tùy ?

Sao kém thông minh ?

Đôi mắt Giang Tùy tối sầm , bên trong là biển lửa cuồn cuộn. Tia lửa dữ dội chỉ nhào về phía cô, khiến cô cũng bùng cháy như , nửa ngày mới khàn giọng : “Cậu mới…”

“Được , nữa.”

Trần Ngộ gãi trán, cánh tay che mất nửa khuôn mặt, trực tiếp chặn ánh mắt của : “Cậu mau .”

Suy nghĩ và cảm xúc của Giang Tùy một d.a.o cắt đứt, khó chịu nhíu mày, trong lòng bất mãn chửi thầm, khẽ thở dài ‘haiz’ một tiếng: “Anh đây thật sự sợ quá.”

Trần Ngộ: “……”

Loading...