KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:35:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy Trương của phòng vẽ tranh Lưu Vân mập mạp, nở nụ vui vẻ còn mang đến cảm giác hài hước. Thầy dẫn ba Trần Ngộ tới chỗ lưng một nữ sinh, chỉ về phía bức tranh cô đang vẽ : “Bạn học hiện tại đang là vẽ nhất phòng vẽ tranh của thầy.”

Trong giọng mang theo niềm tự hào mãnh liệt.

Nữ sinh đang , tay dài chân dài, qua thì cao gầy, chính là thanh mai của Vu Kỳ.

Đây là thứ hai Trần Ngộ thấy cô kể từ kiểm tra giữa các phòng vẽ tranh năm ngoái.

Cách ăn mặc khác so với lúc đó là bao, chỉ là đeo thêm một cái tạp dề màu xám, bốt đen cao gót còn dính ít màu.

Đối với khen ngợi của giáo viên, cô , vẻ mặt cũng tỏ chút ngại ngùng nào, màu nước trong tay vẫn nhịp nhàng quét từng lớp lên bức tranh.

Hoàn ảnh hưởng.

Hiển nhiên là thường xuyên khen nên tập mãi thành quen.

Thầy Trương học sinh của lạnh nhạt nhưng cũng tỏ chút vui nào, ngược còn ha ha.

Thầy chỉ học sinh của , đầu mấy đến từ Nguyên Mộc : “Thấy ! Thấy !”

“Em đang vẽ kìa!”

Trong mắt Trần Ngộ giấu sự kinh ngạc. Thầy Triệu nghiêm khắc, nhiều lúc còn khá lạnh lùng, đây là đầu tiên cô thấy một thầy giáo khen ngợi học sinh của một cách trực tiếp và thẳng thắn như .

Giang Tuy bên tai cô: “Biết lão Triệu khó khăn đến mức nào nhỉ.”

Trần Ngộ im lặng gì.

“Bình thường vờ ngoan ngoãn ở mặt thầy .” Giang Tùy : “Có tác dụng ? Không hề, chẳng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng .”

Trần Ngộ đá lên giày : “Im miệng.”

“Hung dữ với .” Giang Tùy cúi đầu lẩm bẩm

Vu Kỳ sang, ánh mắt rơi lên cô gái. Cô nên thích những trưởng thành, chững chạc, thậm chí điềm tĩnh kín đáo như cô mới đúng.

Sao ý một tên quỷ trẻ con, tính khí ngạo mạn còn ngây thơ.

Giang Tùy thấy Vu Kỳ đang bạn Tiểu Trần của thì nỗi ấm ức và sự nũng nịu mặt lập tức biến mất. Anh bày dáng vẻ công khai chủ quyền, kéo đến bên cạnh .

Vu Kỳ: “…”

Triệu Thành Phong ba đứa trẻ của thì thấy ngứa mắt, ở phòng vẽ tranh tùy ý thì thôi , nhưng tới phòng vẽ tranh khác vẫn kiềm chế chút nào.

Nhất là thằng nhóc thối Giang Tùy , cứ dính chặt bên cô gái bên cạnh thôi.

Trên cổ chỉ thiếu một cái vòng nữa thôi.

Triệu Thành Phong cũng tìm ai trong họ chuyện, nên tìm thì tìm từ năm ngoái , đó chuyện thành như .

Thời gian tập huấn cũng sắp kết thúc, thầy chỉ hi vọng thể yên kết thúc công việc, đừng xảy sai sót gì.

Bầu khí trở nên vi diệu lúc nào , Triệu Thành Phong kho khan hai tiếng: “Vẽ tệ.”

Trên mặt thầy Trương tràn đầy vui mừng và khen ngợi: “Em bắt đầu tiếp xúc với vẽ tranh kỳ nghỉ hè năm lớp 11, thời gian học vẽ ngắn. Trước đó luôn ép em vẽ tranh chân dung, chỉ để em vẽ cảnh vật, em một nền móng vững chắc.”

“Em bộc lộ năng lực nhanh, thể thành tích như bây giờ thì năng khiếu vô cùng cao.”

Triệu Thành Phong chỉ Trần Ngộ, từ tốn : “Lão Trương, học sinh của , lớp mười hai mới bắt đầu.”

“.…..”

Hai ông thầy bắt đầu .

Trần Ngộ thanh mai của Vu Kỳ vẽ tranh, vẽ chi tiết là điểm nổi bật nhất, cô thì thầm chuyện với Giang Tùy: “Cậu vẽ màu nước hơn .”

Giang Tùy đồng ý: “Không thể , mỗi đều điểm mạnh riêng.”

Anh uể oái vuốt mái tóc ngắn vài : “Kỳ thi chung .”

Trần Ngộ mím môi: “Chỉ thấp hơn 1,5 điểm thôi, gần.”

Giang Tùy liếc cô: “Đó là trong tình huống vẽ phác thảo kém hơn bình thường.”

Trần Ngộ vẫn dám thả lỏng kể từ thi chung , bài thi phác thảo của cô xảy chuyện ngoài ý nhưng bài thi màu nước của cô vượt xa bình thường.

đều cao hơn Vu Kỳ.

Khả năng vẽ màu nước của Trần Ngộ định, lúc lúc .

Chính vì nên cô mới nhạy cảm.

Trần Ngộ bỗng như phát hiện điều gì, khóe miệng cong lên, đè thấp giọng : “Hình phản quang, cũng thích vẽ như .”

Giang Tùy ngỡ ngàng, theo hướng ánh mắt của cô, cau mày: “Sao ?”

Sau đó tới gần cô: “Cậu hiểu tranh vẽ của .”

Trần Ngộ bình tĩnh : “Cách vẽ của cô tương tự như của , hiếm, cũng xem như là tri âm , chuyện một chút ?”

Giang Tùy : “Nói nhảm.”

Vẻ mặt Trần Ngộ chẳng biểu cảm gì: “Muốn trò chuyện sâu như ?”

“…….”

Khuôn mặt Giang Tùy giật giật, bên tai lặng lẽ đỏ lên, ngượng ngùng.

Sau nhảm nữa, nó.

Thầy Trương mời ba học sinh của Nguyên Mộc sửa tranh màu nước cho học sinh của thầy , cứ tùy ý sửa là .

Giang Tùy sẽ chuyện , sửa cái quần. Đó là đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho bạn Tiểu Trần của , là một hai.

Trần Ngộ khó chịu vì cảm lạnh nên cũng nhận phần công việc . chịu nổi sự nhiệt tình và mong đợi của thầy Trương nên cũng quanh phòng vẽ tranh một chút, cuối cùng chọn tranh của một nam sinh đeo kính tròn để sửa.

Vẽ kém, kém điển hình.

Trần Ngộ sửa tranh, còn Giang Tùy cả quá trình đều mang gương mặt c.h.ế.t chóc.

Bạn nam đeo kính nơm nớp lo sợ, lắp bắp : “Bạn học, , sửa tranh cho khác .”

Trần Ngộ hộp màu của : “Không .”

Bạn nam đeo kính sắp đến nơi , đó , chú chó lớn nhà , , trai, toả khí lạnh khiến sắp lạnh cóng .

Giang Tùy lạnh nhạt quét mắt qua: “Cậu run cái gì?”

Bạn nam đeo kính tái mặt: “ lạnh.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Nàng tiên nhỏ của phòng vẽ tranh chúng đang sửa

tranh cho đấy, kỹ một chút.”

Bạn nam đeo kính vội :”Được .”

Động tác khuấy thuốc màu của Trần Ngộ chẳng ngừng từ lúc nào, cô cầm cọ vẽ chậm chạp nhúc nhích, vành tai đỏ ửng.

Đến tận khi Giang Tùy kéo nhẹ mũ áo khoác của cô thì cô mới lấy tinh thần, tiếp tục khuấy màu.

Vu Kỳ về phía bên .

Thầy Trương kêu lên: “Tiểu Vu, đừng đây nữa, em sửa tranh chút .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-98.html.]

“Vâng”. Vu Kỳ thoải mái đáp ứng.

Vu Kỳ từ phòng vẽ tranh , ở đây một hai tháng, thời gian cũng ngắn, cộng thêm là một khiêm tốn dịu dàng, đối với ai cũng tươi . Có chỉ hỏi một chút mà ngờ sửa tranh cho luôn, dường như đáp ứng yêu cầu.

Nhân duyên .

Vu Kỳ đang sửa tranh cho một bạn nam một bàn tay nắm lấy áo từ lưng.

“Ngồi .” Hoàng Mai dùng chân kéo một cái ghế tới: “Nước phù sa chảy ruộng ngoài, sửa tranh cho .”

Mọi bắt đầu la ó.

Vu Kỳ sang một hướng khác, cô gái đang tập trung sửa tranh, hề dấu hiệu qua đây. Cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa nhéo mi tâm, vuốt mạnh, với Hoàng Mai: “Cậu cần.”

cần là cần.”

Hoàng Mai vỗ vỗ ghế: “Ngồi xuống xuống, lâu chuyện với , chúng chuyện chút .”

Vu Kỳ thở dài: “Không mỗi ngày đều chuyện ?”

“Cậu nó nhảm quá”. Hoàng Mai vẫn bày khuôn mặt xinh trong khi chửi bậy: “Lưu Vân và Nguyên Mộc cùng đường, bà đây với một câu thì sáng sớm xổm cửa nhà chờ.”

Vu Kỳ quen với thái độ thô lỗ của cô nhưng vẫn : “Con gái đừng chuyện tục thế.”

, thưa bố Vu.”

Lúc xuống, Hoàng Mai tiến tới hạ giọng : “Lúc vẽ tranh thì thấy hai đó chuyện, giả vờ thấy gì cả, chỉ tập trung vẽ mặc kệ thế giới, đúng là mệt chết.”

Nói xong cô lập tức dạng chân, tư thế nam tính.

Vu Kỳ ghét bỏ : “Cô gái , cô đang mặc váy đấy.”

Hoàng Mai nhún vai: “Who cares.”

Vu Kỳ: “......”

Thân hình và khuôn mặt của Hoàng Mai đều tệ, ngũ quan và vóc tỉ lệ gần như mỹ. Nếu quen mặt từ thì sẽ cho rằng cô là nữ thần, gợi cảm diễm lệ, nhưng quen thì đều là một giống như một đàn ông.

Ví dụ như hiện tại.

Đôi chân Hoàng Mai tất đen bao bọc đang ngừng nhịp nhịp: “Đến hôm nay mà thì còn tên trong câu chuyện của bọn họ nữa .”

Vu Kỳ đang sửa sáng tối của quả lê: “ .”

Hiếm thấy Hoàng Mai vạch trần : “Anh Kỳ , , giúp em gái hàng xóm của chút , tạo cơ hội tách hai họ .”

Khóe môi Vu Kỳ mím chặt.

Hoàng Mai quan sát thấy như thì thật sự tức giận , cô trợn mắt.

Bản tranh đoạt, còn cản trở bà đây.

Yên phận tới vài phút, Hoàng Mai gẩy gẩy sợi tóc quăn đầu vai, cảm

thán: “Chưa từng gặp nào trai như , càng từng gặp nào trai còn dính như .”

“Cậu tranh cũng đúng, nếu là cô gái , cũng sẽ chọn Giang Tùy, thật sự quá trai, thua cũng oan ức.”

Vu Kỳ trực tiếp quẹt một tảng thuốc màu đen lớn bôi lên quả lê.

Quả lê vốn óng ánh trong suốt trở thành một mớ lộn xộn màu đen.

Hoàng Mai: “............”

Quả lê tội gì?

Đợi Vu Kỳ sửa quả lê như cũ cho Hoàng Mai xong thì Trần Ngộ và Giang Tùy thấy bóng dáng .

Vu Kỳ ném cọ vẽ thùng nước, hỏi bạn nam đeo kính sửa tranh.

.” Bạn nam đeo kính : “Người khát nước, uống nước, trai đưa cô .”

Sau đó tiếp tục chìm đắm bức tranh sửa.

Vu Kỳ hỏi thêm nữa.

Nửa ngày Hoàng Mai mới kêu lên một tiếng “Đệch”: “Hóa là mượn cơ hội giao lưu để hẹn hò .”

Một trong hai trong cuộc đang ở trong công viên gần đó, còn thì .

Cổ họng Trần Ngộ sắp bốc cháy , khó chịu chết. Cô ho khan mấy , xoa bóp cái mũi ngứa ngáy đỏ ửng.

Trong túi truyền đến tiếng rung chấn động.

Trần Ngộ sửng sốt một chút mới nhớ đó là điện thoại, cô vẫn quen lắm nên lấy xem thử.

Là tin nhắn Giang Tùy gửi tới.

– Vẫn ở công viên đúng , đừng chạy lung tung.

Trần Ngộ duỗi một ngón tay bấm lên bàn phím, bấm xóa, sửa một chút dừng, nhưng cuối cùng vẫn bấm nhầm, chỉ gửi một dấu chấm câu.

Sau đó Giang Tùy lập tức gọi điện thoại tới.

“Dấu chấm câu là ý gì ? Sau trả lời tin nhắn của , ít nhất cũng là một câu chỉnh.”

Không đợi Trần Ngộ chuyện, Giang Tùy tiếp: “Ít nhất của ít nhất là hai chữ trở lên, thể ít hơn nữa.”

“Cổ họng thoải mái thì cần lên tiếng trả lời , cúp đây, lát nữa đến.”

Trần Ngộ ngẩn ngơ điện thoại tắt, chút dở dở .

Tên năm ngoái ba tuổi, năm nay bốn tuổi.

Trần Ngộ nghịch con vật trang trí điện thoại di động, là một con mèo con, cô mua nó trong lúc mua đồ tết ở nhà.

Mua tổng cộng hai cái.

Màu sắc khác , tạo hình khác , nhưng cùng một loại.

Vốn cô định treo một cái balo, cái thì cất ngăn kéo, một thời gian ngắn tính.

bây giờ, cái đang treo điện thoại di động của Giang Tùy.

Trần Ngộ vuốt ve hình chữ nhật màu đen trong tay, đây là hôm mùng Ba tết cô tặng, tiếp xúc ngày thứ tư nhưng cô vẫn thích ứng .

Trong điện thoại di động chỉ năm điện thoại, nhà, phòng vẽ tranh, Tiểu Kha, nhà Giang Tùy và Giang Tùy.

cơ bản đều dùng với Giang Tùy.

Trần Ngộ và Tiểu Kha chuyện điện thoại mỗi tuần một bằng điện thoại bàn.

Thực dùng đến điện thoại, cũng nhận.

Cho dù là điện thoại nhà mạng tặng thì cũng giá hai, ba trăm tệ. Loại đồ như chỉ là một viên kẹo, một miếng bánh quy, thể tùy tiện nhận .

lúc đó bông tuyết từ lưng trai thổi về phía cô, khiến đôi mắt cô mơ hồ, tâm trí cũng mê mẩn theo.

Sau khi nhận chiếc điện thoại di động đó Trần Ngộ lập tức thấy hối hận.

Ngày nào cô cũng ở trong phòng vẽ tranh, đến gần 0 giờ mới về nhà, mà tên còn liên tục gửi tin nhắn cho cô.

Cũng nhiều chuyện như .

Bố còn đến sự tồn tại của điện thoại di động nữa, nếu thì cô sẽ giải thích.

Lại là một vấn đề nan giải.

Loading...