Sủng  khiêu khích  với tổ mẫu: “Bà  , ban đầu vốn   do  đủ xe ngựa nên mới  dẫn theo các . Do  khuyên bệ hạ bỏ  chính thê, như thế mới  thể đánh lừa thám tử của phản quân, tranh thủ thời gian cho bệ hạ rời . Cho nên, đám con sâu đáng thương các , vốn là ở  chịu ch.ết. Nếu lúc  các  tự sát thì   mấy, cũng sẽ   chịu đựng ba năm   chà đạp.”
“Các   , hận sai  , nên hận  mới đúng.”
Nói xong, ả đắc ý  vang. Dường như ả    một việc hết sức vĩ đại.
Tổ mẫu vẫn lạnh lùng  ả. Sau đó, tổ mẫu :
“Ta là vương phi,   thể    lượng xe ngựa trong vương phủ. Khoảnh khắc  về đến vương phủ, liền   bỏ  chúng  để che tai mắt. Trong mắt  ngoài,  và các con trai đều là những  nhân hậu và độ lượng, sẽ  ai tin rằng họ sẽ bỏ rơi thê tử và con gái.”
“Hoặc  lẽ biện pháp là do cô đề , nhưng   quyết định cuối cùng là . Ta  hận sai ,  chỉ là yêu sai .”
Yêu sai một , hủy cả ba đời.
Sắc mặt của sủng  trở nên sa sầm.
Ả mới nhận  rằng tổ mẫu  sớm  thấu tất cả.
Ả  hiểu: “Nếu bà  sớm , tại  còn cam tâm tình nguyện đến đây chịu ch.ết?”
Tổ mẫu đến gần ả: “Đương nhiên là  đánh cược xem   mềm lòng .”
Sủng   tin, nhưng trong nhất thời, ả   tìm  câu trả lời.
 
Trời mùa đông, thời gian ban ngày vẫn luôn  ngắn.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, chúng  cùng   lên đài cao.
Pháo hoa nở rộ trong đêm tối.
Một chùm nhỏ xíu, nhưng khi nổ tung  sáng rực nửa bầu trời.
Đây là  đầu tiên   thấy pháo hoa. Nó  đến nỗi lấn át cả bộ trang phục mới của .
Ta dựa  mẫu  của , cảm thấy như   hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-the-quay-dau-qkgd/chuong-14-yeu-sai-nguoi-han-dung-nguoi.html.]
Tổ phụ hỏi tổ mẫu: “Thế nào?”
Tổ mẫu  lên bầu trời: “Pháo hoa nhỏ quá.”
Tổ phụ  vui : “Cao Minh Nguyệt, bà đừng    đủ, nơi  là thành Hàn Xuyên,   Thiên Đô. Ta kiếm   pháo hoa lớn cho bà?”
Đôi mắt tổ mẫu phản chiếu pháo hoa: “Mặc dù  lớn, nhưng đủ .”
Sau đó,  bất chợt ôm chặt lấy tổ phụ, dùng hết sức nhảy từ  đài cao xuống.
Người tựa như một con bướm xinh , rơi  biển hoa màu m.á.u giữa những chùm pháo hoa.
Chuyện xảy  quá đột ngột, khiến tất cả   nhất thời  kịp phản ứng.
Chúng  hoảng hốt  xuống  đài.
Cuối cùng, phụ   hét lên một tiếng thê lương: “Phụ ! Mẫu !”
Hắn  màng tất cả chạy xuống , quỳ bên cạnh tổ phụ và tổ mẫu.
Tổ mẫu vẫn  ch.ết,   chúng , đôi môi nhuốm m.á.u khẽ mấp máy: “Mau… trốn .”
Tổ phụ cũng đang hấp hối.
Ông dùng sức nắm lấy tay phụ  : “Mau thổi kèn hiệu, chúng … mắc mưu .”
Ông  dứt lời, tiếng ch.ém gi.ết  vang lên từ phía Nam thành Hàn Xuyên
Hiện nay, các phiên vương đang nổi loạn khắp nơi,    đang đến là quân đội của vị vương hầu nào, nhưng đội quân  vô cùng hung hãn, như hồng thủy tràn  trong thành.
Trong chốc lát, xung quanh trở nên hỗn loạn. Mẫu  của  nhân cơ hội kéo  tìm chỗ trốn. Cá bá mẫu cũng thế.
Đại bá mẫu bảo chúng  trốn kỹ ,  rằng các bá phụ   nghênh chiến,   thời gian để ý chúng , vượt qua  đêm nay thì  chuyện sẽ kết thúc.
Mà những thứ , đều do tổ mẫu dùng mạng để đổi lấy.
Nhớ đến tổ mẫu, chúng  nghẹn ngào rơi nước mắt.