“Tiểu Trì, con dì khuyên một câu ? Lần con , con cứ nhân cơ hội xuống nước mà chuyện với bà một . Bố con, và cả dì nữa, sẽ giúp con chuyện. Con tin dì , đời nào thực sự tranh chấp thắng con cái . Con đừng mãi lấy chuyện của bố con ngày xưa mà nữa, bố con nhiều chị em như , ông bà nội con cũng trông mong gì ông cả, nhưng con khác, con là đứa con duy nhất của bố con.”
Người trong nước lội , đội ngũ Dạp Tuyết càng lúc càng xa. Dì Đường đuổi theo bên bờ, trung thành cùng. “Nếu con thực sự yêu quý cô Hạ, chỉ cần chịu hạ với con , tuyệt đối thiệt . Chẳng lẽ con thật sự học theo bố con ? Những năm qua con chịu cảnh lạnh nhạt bên ngoài, chẳng lẽ con thấy ? Con quan tâm, lẽ nào cô Hạ và cô cũng quan tâm ? Không bố nhà gái nào con theo con mà danh phận , cho dù ký giấy kết hôn chính thức, ngoài , nhà họ Tông công nhận cuộc hôn nhân , chịu khổ vẫn là phụ nữ mang họ khác. Tiểu Trì, con họ Tông, con mãi mãi họ Tông. Con sẽ bao giờ hiểu nỗi đau âm ỉ của một phụ nữ khi gả một gia đình, cuối cùng, chồng và con cái đều mang một họ, còn cô vĩnh viễn là mang họ khác.”
Người đang lội dừng giữa dòng nước, phần lớn lọt tai. Chỉ một câu ‘con họ Tông’ gần như đ.â.m thẳng tim, đóng đinh tại chỗ. Anh cứ thế mắc kẹt trong nước như một hòn đảo cô độc lâu, nhớ những lời Dụ Hiểu Hàn trách mắng , chẳng lẽ chồng nàng dâu cả đời gặp mặt? Nhớ việc cô Dụ ( Đông Li) đấu tranh giành giật để con gái học trường danh tiếng. Nhớ đó, suốt chặng đường , hầu như một gia đình trọn vẹn.
Điều quý giá nhất của cô chỉ là danh dự và phẩm giá. trớ trêu , cả hai thứ đó đều cái họ của chà đạp tan nát.
Tông Trì cho Dì Đường về bẩm báo, “Việc họ công nhận còn quan trọng nữa, là cưới. Lý do đơn giản: xứng, cũng cần.”
Chưa đến mười giờ đêm, Thư ký Hoàng gọi điện cho Tông Trì, báo rằng ông Tông và bà Tông đến. Lúc đó, Tông Trì kết thúc cuộc gọi với luật sư của .
Tông Kính Chu khăng khăng đòi gặp Tông Trì, thư ký ngăn , ông cướp luôn thẻ mở cửa của cô bước . Căn hộ bật sưởi, cũng bật đèn, ánh sáng xanh mờ ảo từ tấm kính sát sàn ngoài phòng khách in bóng lên một bóng ma đang ghế sofa. Không gian giới hạn, nặng nề mùi rượu và t.h.u.ố.c lá.
Tông Kính Chu lập tức bật đèn phòng khách lên, nhưng kịp mở lời chào hỏi chuẩn sẵn, thì đang uống rượu ném thẳng chiếc ly whiskey trong tay tấm kính chống đạn sát sàn.
Cửa kính hề hấn gì, chiếc ly thủy tinh vỡ tan thành trăm mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-175.html.]
Chất lỏng màu hổ phách chảy dài cửa sổ, vương vãi vài hạt bọt, nhanh chóng tan biến.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sự phản kháng của kẻ cam chịu giam cầm khi lãnh thổ xâm phạm: “Mẹ kiếp, thôi , hỏi hai , rốt cuộc thôi !”
Vu Vi Thời thấy dáng vẻ suy sụp và uể oải của Tông Trì thì thực sự kinh hãi. Mắt trái một vết thương, gạt tàn bàn đầy ắp tàn thuốc. Rõ ràng cai t.h.u.ố.c mấy năm . Bà định bước lên gì đó thì Tông Kính Chu chặn vợ , chỉ bình tĩnh thông báo với Tông Trì: “Sáng mai bố đưa con về.”
“Tùy ý.”
“Tông Trì, thái độ cứng rắn trong công việc phù hợp mang chuyện gia đình. Thực câu , đúng ? Chuyến của con, khi đến bà . Cái tâm của bà là , nhưng việc thành công, thành công tức là vô ích, thậm chí còn tệ hơn. , chỉ cần cứu vãn, thấy...”
Tài hùng biện đàm phán của Tông Kính Chu kịp phát huy thì tiếng chiếc máy tính bảng trong tay Tông Trì ném xuống bàn gián đoạn. Màn hình sáng trưng hiển thị bản di chúc ủy quyền tài sản thừa kế trong trường hợp tử vong bất ngờ. Thời gian dự thảo là tháng 10 năm gặp chuyện ở Hong Kong, thời gian sửa đổi là đêm nay.
Bản dự thảo ban đầu, ngoài những thừa kế theo thứ tự ưu tiên (cha ), còn thêm một đối tượng tặng.
Bản sửa đổi loại bỏ tư cách ưu tiên của cha , tặng và công chứng vẫn là duy nhất một : Hạ Đông Li.
Vợ chồng Tông Kính Chu đồng loạt im lặng. Người đang say ghế sofa với họ: “Trước đây với cô , mệnh hệ gì thì đừng sợ, đảm bảo cho cô mười đời vinh hoa phú quý. .”
“Tiểu Trì!” Vu Vi Thời đau đớn kêu lên.