Cúp điện thoại, Tinh Nguyên gửi qua WeChat: Tông thế nào để cân bằng tam giác gia đình, hôn nhân và sự nghiệp?
Hạ Đông Li nhụt chí bạn, nhưng câu hỏi chắc chắn sẽ gạch bỏ.
Người duy nhất cô hẹn hò cũng hủy kèo. Hạ Đông Li hết cách, đành dọn dẹp vệ sinh.
Dụ Hiểu Hàn thường xuyên đến giúp cô dọn dẹp, đến cả những ngóc ngách cũng còn hạt bụi nào sót . Hạ Đông Li lau cả cầu thang lên lầu một lượt, khi phòng tắm để rửa mặt, cô thấy một chiếc d.a.o cạo râu của nam giới cạnh đầu bàn chải điện. Cô chợt bừng tỉnh, lẽ cô thấy thứ nên mới Tông Trì ở .
Anh bao giờ dùng d.a.o cạo điện, loại cầm tay thì càng thường xuyên hơn. Có về nghỉ phép, liên tục ba ngày ba lưỡi d.a.o cạo. Dụ Hiểu Hàn thấy lạ, hỏi : “Râu cháu là dây thép , cần gì mỗi ngày?” Người bận tâm, quan niệm của luôn là dùng một vứt, cạo nữa thì lưỡi d.a.o còn sắc nữa. Anh thậm chí còn định mẫu cho Dụ Hiểu Hàn xem để bà tin.
Dụ Hiểu Hàn giảng giải, nhưng cũng tin. Tính cứng đầu của thì chỗ nào cũng cứng đầu như .
Làm xong một lượt việc nhà, robot hút bụi cũng hút sạch sẽ trở về ổ sạc. Hạ Đông Li cầm điện thoại lên nữa, ngoài vài tin nhắn trong nhóm việc thì gì khác.
Cô đồ xong, pha một ly cà phê đen, một tay cầm ly, tay gỡ đang ghim lên đầu danh sách xuống.
Trước khi kiểm tra phòng bệnh, cô cảm thấy vô cùng bực bội. Cô chợt nhận thời gian cô bác sĩ nội trú, ngày nào cũng cầm cái điện thoại "cục gạch" chỉ để gọi bao. Lý do căn bản khiến con trong thời đại công nghệ ngày càng vui là vì quá nhiều phương tiện truyền thông, nhiều đến mức chúng bò cảm xúc và ham của mỗi .
Hạ Đông Li nhớ chiếc điện thoại BlackBerry mà bà chủ tặng khi cô cùng Tưởng Tinh Nguyên mua sofa cổ điển.
Cô cứ thế vô thức tìm. Tuy nhiên, khi lục tung các ngăn kéo quầy bar cạnh bếp, cô vẫn thấy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô thói quen để tiền mặt ở nhà, tiền mặt hề mất, nên đời nào một chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ chẳng đáng giá kẻ trộm để mắt.
Kẻ trộm là ai, rõ như ban ngày.
Hôm đó, Hạ Đông Li bệnh viện và kiểm tra phòng bệnh theo đúng quy trình.
Triệu Chân Trân gọi cô , rằng mùa xuân một hội nghị chuyên đề về Y học Lão khoa, chủ đề bỏng và tái tạo vết thương. Cô đề cử Đông Li tham dự. Đơn vị tổ chức là trường cũ của họ, và chủ biên là ân sư của Đông Li. Hạ Đông Li xem danh sách tham dự và thấy tên sư Đàm Chính Cẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-185.html.]
Lần , cô chủ động hỏi vị chủ nhiệm (Triệu Chân Trân): Lần sư Đàm thực hiện ca mổ 'bay', chỉ tình cờ mời sư , đúng ?
Triệu Chân Trân thực từng nghi ngờ một cách vô lý về mối quan hệ giữa Đàm Chính Cẩn và Đông Li, nhưng mấy năm qua Đàm Chính Cẩn từng đến thăm cô một nào. Mãi đến khi Đông Li đồng ý xem mắt ở nhà họ Lương, cô mới thực sự tin lời Đàm Chính Cẩn: nhận ủy thác của khác thì hết trách nhiệm.
Đã là thầy trò nhiều năm, Triệu Chân Trân thẳng với Đông Li: “ sợ năm đó cô tâm sự nặng nề vì một đàn ông vợ.”
Đông Li nhẹ: “Thưa cô, ạ.”
“Thế thì .”
“Thưa cô, sư Đàm với cô như thế nào?”
“Chỉ là quen cô, hy vọng thể quan tâm cô nhiều hơn một chút.”
Hạ Đông Li trịnh trọng cảm ơn thư mời của chủ nhiệm, lặng lẽ rời khỏi văn phòng. Trong giờ cao điểm buổi sáng, với bệnh nhân ngoại trú và thăm bệnh đông đúc, cô thậm chí thang máy mà cứ thế một bộ liên tục xuống mấy tầng lầu.
Bước khỏi tòa nhà trắng, mặt trời ngoài rực lên màu đỏ cam. Cô ngửa mặt về phía Đông, sự lạnh lẽo và ấm đồng thời hiện hữu.
Ánh trăng rằm mùa hè đó cứ quanh quẩn mãi tan. cô vẫn luôn đau khổ, tại hai họ thể cùng chung một tần dù chỉ một . Tại khi trở về, cô những bệnh nhân và y đức thể bỏ; tại rõ ràng thể dễ dàng , nhưng xuất hiện nữa, đến cả qua điện thoại cô cũng thể tỉnh táo với một câu ‘ say ’; tại bức tranh quan trọng hơn con ; tại ‘mong hồi đáp’, hồi đáp thế nào, hồi đáp về đây.
Tại cài cắm nhiều xung quanh như , tại nhờ khác chăm sóc , tại rõ ràng thể đợi nữa mà vẫn chịu bỏ cuộc, cứ ngoái đầu mãi!
Tại lẳng lặng lấy điện thoại của , đ.á.n.h cắp lòng tự trọng và tâm tư của khác, để thỏa mãn sự hư vinh cực lớn của , đúng !
Hạ Đông Li chặn một chiếc taxi tòa nhà khám bệnh của bệnh viện, báo địa chỉ là nhà cô.
Đến biệt thự, cô một lời nào, chủ động trò chuyện, cũng giúp đỡ việc nhà. Dường như cô chịu đựng đến giây phút mới thực sự mệt mỏi, là kiểu mệt mỏi rõ sự kiệt sức và theo phản xạ nghỉ ngơi để phục hồi.
Cô một phòng riêng ở đây, nhưng quanh năm suốt tháng cũng chỉ ngủ đến ba đêm. Giấc ngủ vùi trong chăn dài sâu, dường như bù đắp cho tất cả những tháng năm cô còn nhớ. Đến khi tỉnh dậy, nhà họ Từ chuẩn mở tiệc chiêu đãi khách, lầu vọng lên tiếng ồn ào.