Dụ Hiểu Hàn bảo Tân Triều tự chơi, còn bà thì một chui bếp món Trung xem gì giúp .
Dì Đường nhắc nhở Tiểu Trì xong, Tông Trì như một ông chủ phó mặc thứ, lững thững bếp, nhón một miếng củ cải trắng bào sợi từ thớt thái thức ăn, nhai đến bên cạnh Dụ phu nhân, dùng ngón tay lắc nhẹ bà: "Phòng ốc hài lòng ạ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Ở một hai đêm thôi, cần chuyện hài lòng ."
Tông Trì kêu lên: "Đừng mà. Ở một hai đêm cũng hài lòng chứ, chỗ nào hài lòng thì với cháu ."
Dụ Hiểu Hàn bảo việc của , đừng lượn lờ mặt bà. Bà đang giúp đầu bếp trẻ rửa một đĩa ớt chỉ thiên, Tông Trì liền đó chuyện phiếm với đầu bếp chính món Trung tối nay, kể rằng vợ cũng như , ăn cay nhiều. Có họ cùng ăn lẩu, chén nước chấm của vị hôn thê là vòng ớt chỉ thiên, vợ trách cô ăn cay như thì dày đau , "Mọi đoán xem cô gì?"
Tông đột ngột xông mà khách sáo như , trong bếp đều nghĩ đến để thăm hỏi, nên đương nhiên nhiệt tình hưởng ứng, thúc giục Tông kể tiếp.
Tông Trì liếc Dụ Hiểu Hàn đang chăm chỉ nhưng vẻ quen với công việc bếp núc, trêu chọc bằng một câu mà nhớ rõ: "Cô , 'Ăn kiểu thì bán ớt chỉ thiên mua cả tòa nhà ở ngay cạnh !'"
Mọi ầm lên. Dụ Hiểu Hàn càng thêm mắng một cách dữ dội mặt ngoài, cái đồ Tông San.
Tông Trì xong, lấy thái độ của ông chủ, bên A : "Nói thì , thì . Đừng quên vẫn đang việc nhé. Trước khi tiệc bắt đầu sai sót nhỏ thì xem như thấy, nhưng khách của đến mà còn xảy vấn đề, sẽ quy trách nhiệm liên đới đấy."
Anh còn quần áo, khi , nghiêm nghị với Dụ phu nhân: "Chỉ là một bộ ly thôi. Sau khi tiệc kết thúc, cháu sẽ tặng luôn cho họ mang , tuyệt đối để ở nhà vướng víu. Bà yên tâm, chuyện gì xảy , nhé."
Dụ Hiểu Hàn ngước một cái, nhưng gì.
Tông Trì im lặng bước . Đoạn hành lang bếp ngắn ngủi, vì bước chân mà đồng loạt chú ý và cất lời: "Tông , chào ." Dụ Hiểu Hàn lúc mới nhận , đàn ông khi nghịch ngợm thì đầu, nhưng khi đối nhân xử thế thương trường thì cũng là một, vô cùng khéo léo.
Sau khi Hạ Đông Li và Tông Trì trở phòng , cô mới cô kiêng kỵ chuyện gì.
"Thế với em thế nào?"
"Anh là sẽ cần bộ ly đó nữa. Không đồ của nhà nữa thì chẳng ?"
Hạ Đông Li "ha" một tiếng, miễn cưỡng gật đầu, đó cũng là cách giải quyết tồi.
Tông Trì ngả lưng xuống giường, Hạ Đông Li quanh căn phòng nơi lớn lên từ nhỏ. Thuở nhỏ, khi cha chuyển đến Singapore, thường ở biệt thự ngoại ô một , và thậm chí còn ăn ngủ ở khách sạn gần trường.
Hạ Đông Li vẫn hiểu , tại cha thể yên tâm như , và thể nỡ lòng nào bỏ con .
Tông Trì gối hai tay đầu: "Vì chuỗi kinh doanh của bố quan trọng hơn, còn thì luôn nghĩ rằng thời gian ở đây chỉ là trò chơi thôi."
Anh hề chơi, lúc đó việc học của thậm chí còn nặng hơn cả những trong hệ thống của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-231.html.]
Hạ Đông Li tự chuốc khổ.
Tông Trì khinh miệt phụ họa: " , thích chịu khổ mà. Khổ của em đấy."
Anh cô lễ phục cho xem. Hạ Đông Li thư ký Hoàng hẹn thợ trang điểm cho cô vẫn đến, cô còn nên mặc bộ nào.
"Cái bộ màu đen . Anh thích."
Hạ Đông Li : "Tại ?"
"Thích là thích, gì nhiều tại ."
"Anh còn với em, bữa tiệc tối nay là tiệc thăng chức của đấy."
Tông Trì bật dậy khỏi giường, khoanh chân, giục cô lễ phục , cứ ở đây .
"Này, em đang chuyện với đấy!"
"Anh đang mà."
"Em hỏi chuyện thăng chức của !" Hạ Đông Li quát lên.
"Chuyện nội bộ định sẵn , gì mà mới mẻ . Khi nào em thăng chức Phó Chủ nhiệm, sẽ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng cho em."
Hạ Đông Li trách lạc đề: "Thăng chức là thăng chức, em còn , em , tại thế!"
Tông Trì mà .
Người phụ nữ thẳng tính tiếp tục giảng giải: "Việc đáng ăn mừng thì thể bỏ qua . Ai bảo mới mẻ chứ, em thấy mới mẻ đấy. Giống như hồi giành giải Bạc , đó là thua , rõ ràng là Á quân của cuộc thi Thiếu niên năm đó, nhớ kỹ cho em!"
Tông Trì cảm thấy cô hề đổi, vẫn như một đứa trẻ, lẽ những học thuật đều chút ngang bướng, bướng bỉnh đến mức ngây thơ và đáng yêu.
Tuy nhiên, mắc Hội chứng Xâm lược đáng yêu. Cô càng đáng yêu, càng hủy hoại cô.
Thế là, như một món quà thăng chức. Anh cô, bộ lễ phục mặc tối nay ngay mặt .
Hoàng hôn buông xuống, trong căn phòng đóng kín rèm cửa, Tông Trì chằm chằm cơ thể đường cong trong suốt và tuyệt . Anh tựa giường, một chân chống lên, một chân nửa buông thõng bên mép giường, vẻ phóng đãng của một thiếu gia công tử, giọng điệu trêu chọc: "Hạ Đông Li, em xem em thế , thể trông chừng em chứ?"
bảy giờ tối, buổi tiệc chiêu đãi của nhà họ Tông chính thức bắt đầu.