3
 
"Diệu Diệu!"
 
Thẩm Lăng Phong đột nhiên mở mắt, gọi cái tên mà   nhớ nhung suốt năm ngày qua.
 
Nữ nhân bên cạnh  vẫn ngủ say sưa, Thẩm Lăng Phong khoác lên  long bào, bước  ngoài hành lang.
 
Nỗi lo lắng đè nặng trong lòng , trong bóng đêm dường như  đạt tới đỉnh điểm .
 
Quân kỹ!
 
Hắn luôn cố gắng kiềm chế  nghĩ đến những cảnh tượng đó.
 
Có một khoảnh khắc,  thậm chí còn hy vọng rằng  cương liệt như Phương Diệu, vì bảo vệ trong sạch sẽ c.h.ế.t luôn .
 
"Phương Diệu..."
 
Thẩm Lăng Phong vô thức siết chặt nắm đấm.
 
Làm   dám thừa nhận?
 
Nếu thật sự  tra tấn Phương Diệu, trả thù Phương Diệu thì cho dù  giữ nàng ở  bên cạnh ,  sẽ cũng  cách,  nhất thiết  đày ải nàng  khỏi kinh thành.
 
Lý do    việc tàn nhẫn như  là vì…  cảm thấy tội !
 
Hắn sợ rằng thứ tình cảm cất giữ sâu trong lòng   ai , sẽ   khác phát hiện.
 
Hắn sợ rằng bản  thật sự  động lòng với Phương Diệu, khiến  công sức trở nên uổng phí.
 
Nàng là… con gái của kẻ thù…
 
Câu    lúc nào  xé nát lòng , nhắc nhở .
 
Dù   hối hận đến mức  lập tức chạy đến quân doanh gặp nàng,
 
 tuyệt đối…  thể.
 
Thế nhưng  thật sự sắp phát điên ,   thể cảm nhận , trong lòng , sự ghen tuông, bất an và nhớ nhung gần như  phá vỡ lý trí của …
 
"Ta   quân kỹ  thê thảm."
 
" ,  ít   c.h.ế.t ở nơi đó!"
 
"Vậy, Hoàng hậu nương nương nàng… nàng …"
 
"Khó mà  lắm, Hoàng hậu nương nương nàng tuyệt sắc như , ném  quân doanh chỉ sợ là   cũng , điều  sợ nhất là những kẻ  mê , dùng đủ thủ đoạn, khiến nương nương  c.h.ế.t  …"
 
Các cung nữ gác đêm đang thì thầm trò chuyện.
 
Từng câu từng chữ đều  Thẩm Lăng Phong  rõ mồn một.
 
Trái tim  như  một bàn tay vô hình siết chặt!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-3.html.]
Những điều  sợ nhất,  thể tránh khỏi, đang đến gần.
 
Sát ý ngập trời xé nát lý trí , sự dồn nén bao ngày qua cuối cùng cũng vỡ òa.
 
Không thể chịu đựng thêm nữa!
 
Hắn thật sự  thể kiềm chế  nữa,   gặp Phương Diệu, từ ngày nàng rời khỏi hoàng cung,    gặp!
 
"Nghe  tiền tuyến đánh thắng trận,  là trẫm ngự giá tới đó, khao thưởng cho ba quân!"
 
Thẩm Lăng Phong ngẩng đầu  lên bầu trời, ánh trăng thanh tịnh, lẩm bẩm vài câu.
 
Coi như là tìm cho  một lý do  cũng .
 
Đi gặp nàng,
 
Chỉ đơn giản là   gặp nàng mà thôi.
 
Ở góc rẽ, cung nữ gác đêm Thúy Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Những gì Hoàng hậu nương nương dạy nàng  trong thư, nàng    hết.
 
Tiếp theo, chỉ còn xem Hoàng thượng sẽ quyết định thế nào.
 
4
 
Tướng quân đoạt  tòa thành trì cuối cùng, mang theo một đội quân nhỏ trở về,   đều hò reo chúc mừng.
 
Doanh Kỵ dâng tặng  cho tướng quân.
 
Tướng quân năm đó gần bốn mươi tuổi, hung mãnh dị thường.
 
Tướng quân rõ ràng  sắc  của   cho sửng sốt, giống như một con thú hoang săn  con mồi, gã bế  lên cao!
 
"Uống!"
 
"Uống!"
 
"Uống!"
 
Mười vạn quân đồng loạt nâng cao trường mâu, khí thế như sấm!
 
Tướng quân vác  về lều,  khi bước ,   thấy nụ  dữ tợn  môi Doanh Kỵ.
 
Còn thấy sự phẫn uất trong ánh mắt các binh sĩ phía   .
 
Tướng quân   rằng, trong những ngày gã  chinh chiến, đám binh lính mà gã để  trong quân doanh giờ đây đều  trở thành thần tử  váy .
 
Có thể chà đạp nữ nhân của Hoàng đế, gần như  khuấy động phần tối tăm nhất trong lòng Doanh Kỵ.
 
Hắn gần như điên cuồng  nhục , hàng đêm đều ép  chân trần nhảy múa  mặt quân lính.
 
Cứ thỉnh thoảng  thưởng  cho những binh sĩ chiến thắng trong cuộc thi võ.
 
Ta  chịu đựng tất cả.