"Diệu Diệu   gì cả, chỉ còn bản  , nếu như các vị quân trưởng   chê..."
 
Thắt lưng mềm mại của  bỗng  bàn tay to lớn nắm chặt,  bật  một tiếng kêu đau đớn,  Doanh Kỵ đầy vẻ khó hiểu.
 
Lúc   mới nhận  sắc mặt của  vô cùng khó coi.
 
Doanh Kỵ chinh chiến nhiều năm, mặc dù dung mạo xuất chúng nhưng sát khí quanh  cũng  thể che giấu.
 
Khuôn mặt vốn cứng rắn lúc  trông thật đáng sợ.
 
"Nếu các vị quân trưởng  chê, hãy để Diệu Diệu tắm rửa một chút nhé?"
 
Hình như Doanh Kỵ  lời   với .
 
Quả nhiên,     như , sắc mặt Doanh Kỵ  hơn nhiều, giơ tay lên:
 
"Các ngươi  ngoài hết ."
 
Doanh Kỵ giờ  là thủ lĩnh mới, tự nhiên  ai  tuân lệnh.
 
Các tướng sĩ  lượt rời ,  lâu , trong doanh trại chỉ còn   và Doanh Kỵ.
 
"Ngồi lên vị trí Tướng quân,     vui vẻ thế? Doanh tướng quân, chẳng lẽ..."
 
Ta còn  kịp  hết lời, Doanh Kỵ đột nhiên kéo  bước xuống giường, đẩy  về phía thùng nước gần đó, cầm nước đổ mạnh lên mặt .
 
Bàn tay thô ráp  ngừng xoa lên cổ , mặt .
 
"Khó chịu..."
 
Nước lạnh   gần như nghẹt thở,  níu lấy tay Doanh Kỵ, cố ngăn cản nhưng  thể lay chuyển  .
 
"Doanh Kỵ! Ta khó chịu! Ngươi đang  gì !"
 
"Dơ bẩn."
 
Doanh Kỵ  nới lỏng lực tay, quai hàm    đanh , dường như đang kiềm chế cảm xúc.
 
Dơ bẩn.
 
Từ ngữ  khiến trái tim  đau nhói.
 
Kể từ khi  đưa  quân doanh,   chà đạp, trái tim  cứ rơi mãi  địa ngục lạnh lẽo vô cùng,   lấy một chút ấm áp.
 
Hai  duy nhất  xúc động là khi Cát Tường chết, và… bây giờ.
 
Trong lúc nhất thời, tất cả mạch m.á.u trong cơ thể  đều giống như cảm thấy  sỉ nhục, từng tia m.á.u vỡ vụn.
 
Trong lòng  đây là nơi    ai động  nhất.
 
Ta dơ bẩn,   từ lúc  quân kỹ mới bắt đầu dơ bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-5.html.]
 
Mà là từ khi yêu Thẩm Lăng Phong, vì  mà đánh mất bản , đánh mất lý trí, lúc đó    trở nên dơ bẩn!
 
Tình yêu ngu ngốc của   kéo cả gia đình xuống mồ!
 
"Sao ? Tướng quân, đây là  đầu tiên ngài  Diệu Diệu dơ bẩn ?"
 
Ta tức giận  Doanh Kỵ,  hiểu tại  rõ ràng là đồng minh nhưng   đ.â.m d.a.o  trái tim .
 
Sắc mặt Doanh Kỵ đột nhiên trở nên tối tăm, ánh mắt   đầy phức tạp.
 
Trong mơ hồ, dường như   đang nghiến răng nghiến lợi.
 
"Chuyện bẩn thỉu nào cũng   qua,    còn kêu gào đau đớn như ?"
 
Lời   thật là buồn .
 
Nếu   kêu gào thảm thiết,   khiến bọn họ cảm thấy đau lòng?
 
"Ngươi..."
 
Ta  chút   nên   nên ,  định lên tiếng, trong đầu  đột nhiên loé lên một tia sáng
 
Chẳng lẽ… Doanh Kỵ thật sự nghĩ rằng  đau đớn, thật sự thương xót  ?
 
"Chẳng lẽ tướng  quân cũng giống như các tướng sĩ bên ngoài, tìm  sự thú vị ở chỗ ,  tình cảm với   ? Không nỡ để  đau đớn?"
 
Ta   xong, Doanh Kỵ như thể  giẫm  đuôi, sắc mặt lập tức  đổi.
 
Hắn  nghiến răng  ,   vẻ như  phản bác,nhưng những lời   thốt   khiến  sững sờ:
 
"Nếu    thì ?"
 
Lời   mang đầy hận ý.
 
Dường như   cũng đang tức giận vì   quan tâm đến một quân kỹ dơ bẩn như .
 
Không hiểu   đột nhiên cảm thấy hoa mắt,  khi lấy  tinh thần,   lạnh nhạt mỉm , cúi  hành lễ với Doanh Kỵ.
 
"Tướng quân đừng quên, mấy ngày , chính ngươi  đưa  cho các tướng sĩ."
 
"Nỗi đau của , tướng quân cũng  phần."
 
Hừ.
 
Nam nhân hình như luôn  những chuyện    đó  hối hận.
 
Lúc  khi   hợp tác với Doanh Kỵ,  lựa chọn cách  ngoài ,  chỉ  thể dựa  dung mạo để đạt  mục đích.
 
Bây giờ mục đích của   đạt,    bắt đầu đau lòng  ?
 
"Tướng quân, đừng cản trở nữa."