Một đám binh sĩ tranh giành , chẳng còn chút hèn mọn sợ hãi nào đối với bậc đế vương.
 
Ta , nụ  đầy bi thương, một giọt nước mắt lăn dài  má.
 
Ta cúi    , dịu dàng :
 
"Diệu Diệu cảm tạ các vị binh gia  yêu mến, chỉ tiếc Diệu Diệu chỉ  một, nếu  nhất định sẽ tình nguyện thuộc về từng vị binh gia..."
 
"Câm miệng!"
 
Thẩm Lăng Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên bóp lấy cổ . Giọng  của  đầy sát ý  thể che giấu:
 
"Phương Diệu, nàng  c.h.ế.t ?"
 
"Nếu còn dám  thêm một câu, trẫm tuyệt đối sẽ khiến nàng  hối hận!"
 
"Hối hận?"
 
Ta nhắm mắt , dáng vẻ như kiên quyết nhận lấy cái chết.
 
"Điều  hối hận nhất trong cuộc đời , chính là  ngày Đông Chí hôm đó,  nên cứu một kẻ rơi xuống nước là ngươi."
 
"Không nên để phụ  và  trưởng của  giúp ngươi đăng cơ."
 
Bàn tay bóp lấy cổ  đột nhiên khựng .
 
Thẩm Lăng Phong giống như  sét đánh trúng, liên tục lùi về phía  mấy bước.
 
Trong ánh mắt  đầy vẻ  thể tin nổi, cả  dường như sắp sụp đổ.
 
"Nàng  bậy!"
 
"Người cứu trẫm rõ ràng là Vi Vi! Người phò tá trẫm chính là phụ  của Vi Vi!"
 
"Phụ  và  trưởng  của nàng ngoài mặt thì giống như đang giúp trẫm nhưng  lưng  âm mưu tạo phản. Trẫm g.i.ế.c bọn họ là việc chính đáng!"
 
Giọng  của Thẩm Lăng Phong đột nhiên trở nên vang dội, thật sự giống như chỉ cần   thật to, là  thể chứng minh những lời   đều là dối trá.
 
"Ồ, tùy ngươi thôi."
 
Ta chẳng buồn tranh cãi.
 
Cứ để  ,  thế nào cũng .
 
Sau một hồi im lặng, Thẩm Lăng Phong rốt cuộc  nhịn , hít sâu vài , giọng trầm xuống:
 
"Cùng trẫm hồi kinh."
 
"Diệu Diệu chỉ là một quân kỹ, tự ý rời khỏi quân doanh là tội c.h.é.m đầu."
 
"Huống hồ, quân doanh  , thú vị hơn kinh thành nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-7.html.]
 
Ta  ,  mỉm  yêu kiều, tựa  lòng một binh sĩ  gần  nhất.
 
Đó là quân bài cuối cùng của .
 
"Chẳng lẽ Bệ hạ  thấy ? Nhiều  hùng hào kiệt thế  đều khát khao   ."
 
"Chỉ sợ nếu     trời, họ cũng sẵn lòng hái xuống cho ."
 
Huống chi là giang sơn mà Thẩm Lăng Phong ngươi còn   vững.
 
"Phương Diệu!"
 
Thẩm Lăng Phong rõ ràng  nhận   mối đe dọa nếu  tiếp tục ở  quân doanh.
 
Mặt  xanh mét, bước lên, túm lấy cổ tay , định kéo  .
 
Ta vội vàng ôm chặt lấy thắt lưng của nam nhân bên cạnh, ngước lên cầu xinh:
 
"Diệu Diệu   ! Phó tướng, cứu ..."
 
Người  chính là phó tướng đắc lực nhất của Doanh Kỵ, là   khả năng nhất để ""  ban phát sự ưu ái, đương nhiên cũng là  dễ liều mạng vì  nhất.
 
"Bệ hạ!"
 
Quả nhiên, phó tướng ôm chặt lấy , nghiêm giọng :
 
"Quân kỹ là của quân doanh,   thể tùy tiện đưa về kinh? Mong bệ hạ suy xét!"
 
"To gan! Ngươi  tạo phản ?"
 
Nếu như ban đầu, khi  thấy  "sa ngã", Thẩm Lăng Phong còn  thể nhẫn nhịn cơn giận.
 
Thì bây giờ, việc một binh sĩ dám vì  mà thách thức hoàng quyền, là điều  tuyệt đối  thể dung thứ.
 
Thẩm Lăng Phong gần như ném hết thể diện của bậc đế vương, bộ dạng phát điên của  chẳng khác gì một gã hán tử tầm thường bắt quả tang thê tử  tư thông với  khác.
 
Hắn thậm chí  đợi kẻ khác động thủ, tự  rút  một thanh kiếm   là của ai lao thẳng tới c.h.é.m vị phó tướng !
 
Mọi  xung quanh đều biến sắc!
 
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc,  nhào tới , chắn  mặt phó tướng!
 
Phập!
 
Thanh trường kiếm đ.â.m xuyên qua ngực, m.á.u tươi văng tung tóe lên mặt .
 
Trước khi gục xuống,   thấy trong mắt Doanh Kỵ sự đau lòng cùng bàn tay đang run rẩy của  .
 
Ta khẽ nhếch môi, mỉm .
 
Ta ,   thắng .