Trong khi đó, quân đội của  cũng đến  ban đêm, âm thầm bao vây quân nổi dậy.
Sau hai ngày chiến đấu đẫm máu, đối phương đầu hàng.
Và họ trả  Cơ Nam Sầm.
Chỉ  điều giờ đây    mất một cánh tay và mất một con mắt.
Hắn   đại điện,  công chúa run rẩy   ngai vàng, mắng nhiếc  tiếc lời.
Gương mặt   hung dữ   đáng .
Tình trạng tồi tệ hiện giờ của Cơ Nam Sầm  thể nào  vua một quốc gia, và các quan trong điện cũng hiểu rõ điều .
Ta từ từ ngẩng đầu lên,  nhạo   con mắt đỏ ngầu và đầy thù hận của Cơ Nam Sầm.
Từng chữ một,  tuyên án tử hình cho .
“Nhà vua là biểu tượng của quốc gia, hiện tại ngươi  xứng với ngai vàng nữa, hãy đến hành cung .”
“Là ngươi! Chính ngươi kích động trẫm xuất chinh, là ngươi  lệnh b.ắ.n tên, là ngươi  cô  lên ngôi hoàng đế!”
“Ngươi chính là   một hoàng đế bù  để thỏa mãn tham vọng của !”
“Người ! Lôi tên phản nghịch  !”
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cơ Nam Sầm gào thét điên cuồng, chỉ tay về phía , dường như  nuốt chửng  từng chút một.
 ngoài tiếng gầm thét của , trong đại điện  còn âm thanh nào khác.
Không ai dám động thủ với .
Nữ hoàng   ngai vàng run rẩy bước xuống,  với Cơ Nam Sầm đang thở hồng hộc: “Hoàng  đừng giận, ngôi vua     nữa, trả  cho ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tro-ve/chuong-6.html.]
Một câu  gây chấn động, các quan đang im lặng bỗng quỳ xuống.
Họ kêu gọi ngăn cản.
Cơ Nam Sầm tức giận  quanh,  khẩy, đột nhiên rút d.a.o của vệ sĩ bên cạnh, điên cuồng lao về phía nữ hoàng.
Hắn vẫn lẩm bẩm: “Đây vốn là vị trí của trẫm,  cần sự ban ơn của ngươi! Trẫm sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Khi   đều  kịp phản ứng, Triệu Tử Việt,  đang  bên cạnh, bước lên, bảo vệ nữ hoàng.
Dao sắc vẽ một đường, Triệu Tử Việt dùng tay  đỡ, m.á.u chảy khắp nơi.
Ta  lệnh cho   giữ chặt Cơ Nam Sầm đang điên cuồng,  khi   đưa  khỏi cung,  thì thầm bên tai .
“Cơ Nam Sầm,    , chỉ   mới  thể đánh thắng trận , ngươi  thất bại.”
Bỏ qua sự vùng vẫy và mắng mỏ của ,  cho  đưa  đến hành cung.
Chỉ còn  những chữ chờ chết.
Khi   giải tán, Triệu Tử Việt,   băng bó vết thương, đến bên cạnh .
Hắn   như thể  nhận  , thẳng thắn hỏi    vì sự nhục nhã ngày hôm đó mà cố ý  Cơ Nam Sầm  phế bỏ .
Ta  che giấu, gật đầu.
Hắn ngây   , trong mắt đầy tơ máu.
“Vậy còn ? Ngày hôm đó  cũng…”
Ta mỉm  nhẹ nhàng ngắt lời .
“Đừng vội, sớm muộn gì cũng đến lượt ngươi thôi.”
Triệu gia nợ , từng món một  trả.