Khi xuân đến, đại nội các đột ngột yêu cầu nữ hoàng tự tay cai quản triều đình.
Nghe ,  nhíu mày,  sang Triệu Tử Việt đang  đối diện với vẻ mặt bình thản, lạnh lùng phản đối: “Không , Hoàng thượng còn trẻ,  hiểu rõ việc triều đình, hiện giờ   là thời điểm thích hợp để tự quản.”
Vừa dứt lời, Triệu Tử Việt nhàn nhạt hỏi : “Nhiếp chính vương  cho phép Hoàng thượng tự quản,   là  kế hoạch gì khác ?”
Ta  định mở miệng phản bác, thì nữ hoàng  ngắt lời.
“Nhiếp chính vương    mãi mãi kiềm chế , dùng Hoàng thượng để điều động chư hầu ?”
Lời của nữ hoàng khiến  giận đến nỗi mỉm  lạnh lùng, ánh mắt  Triệu Tử Việt và nữ hoàng đầy tăm tối.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
“Ta đúng là tự rước lấy khổ, tìm cho Hoàng thượng một hoàng phu  như .”
“Giờ Hoàng thượng  vượt sông đoạn cầu, liên tục khiêu khích .”
Nữ hoàng  lẽ  ánh mắt của  dọa sợ, rụt rè nép  Triệu Tử Việt.
“Hoàng thượng chỉ là đòi  những gì thuộc về ,   trở thành khiêu khích?”
Ta  nhạt: “Đòi  những thứ của ? Cũng  xem các   bản lĩnh !”
Ta phất tay áo rời ,  lệnh cho năm vạn quân tinh nhuệ của  đang đóng ở ngoại thành.
Lấy lý do bắt giữ quân đội nổi loạn, bao vây kinh thành, chuẩn  chiến đấu.
Tối đó, hoàng cung gửi tin tức.
Nói rằng Triệu Tử Việt tức giận dữ dội,  đập phá nhiều đồ đạc trong phòng.
Nữ hoàng  mất  lâu mới dỗ  Triệu Tử Việt bình tĩnh .
Sự việc khiến các thế gia hiểu rõ tầm quan trọng của quân đội.
Họ âm thầm liên kết, nuôi dưỡng lực lượng, lén lút tuyển quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-tro-ve/chuong-9.html.]
Thậm chí, họ  dần dần  thế hầu cận của nữ hoàng, cắt đứt thông tin của  trong cung.
Họ  lẽ   ý định loại bỏ  và cướp quyền quân đội của .
     thể để họ đạt  mục đích?
Ta tự  dẫn  đến chiếm giữ địa điểm tập luyện của họ.
Ngay trong triều,  vạch trần việc họ nuôi quân tinh nhuệ, và gán cho họ tội mưu phản.
Triệu Nghiễn quỳ gối lạy, kêu oan,  rằng tất cả chỉ vì bảo vệ Hoàng thượng.
Ta giả vờ nghi ngờ, hỏi : “Quân đội của  đang ở ngoài thành, nếu Hoàng thượng thực sự gặp nguy hiểm, những  mà Triệu gia nuôi dưỡng  thể so với năm vạn quân tinh nhuệ của  ?”
“Hay là, việc nuôi quân là để đối phó với ?”
Ta liếc   , cuối cùng dừng  ở nữ hoàng, mở miệng  một cách lười biếng.
“Việc nuôi quân , là ý của Triệu gia  là Hoàng thượng  tin tưởng ?”
Việc nuôi quân tinh nhuệ liên quan đến quốc gia, ngay cả nữ hoàng, dù  chút mơ mộng, cũng    tham vọng của Triệu gia,  đầu tiên lộ rõ ánh mắt trách móc đối với Triệu Tử Việt.
Từ lúc , các thế gia  thể tiếp tục nuôi quân.
Triệu gia sợ mất  sự ưu ái của nữ hoàng, liền  sức nịnh bợ Triệu Tử Việt.
Dù  thì, hiện giờ thiên hạ vẫn thuộc về họ Cơ, chỉ cần nắm giữ  nữ hoàng, Triệu gia tin rằng sớm muộn gì cũng  thể hạ bệ .
Nữ hoàng là quân bài duy nhất của họ.
Ta  uống rượu bên ánh trăng đêm, Nguỵ Ý  hầu bên cạnh.
Cậu  nhẹ nhàng hỏi  về những cánh đồng cát ở biên giới, liệu   , trải dài vô tận và đầy hào khí.