Ánh trăng vàng vọt xuyên qua cửa sổ, chiếu rõ bóng dáng một .
Cái bóng đổ xuống sàn nhà, chầm chậm lay động theo từng bước di chuyển của cô , giống như một bóng ma đang tuần tra trong nhà.
Cho đến khi cô  dừng .
Đứng ngay  cửa tủ quần áo.
Một chút vạt áo của   lộ .
  thấy cái bóng đó  xổm xuống, cúi đầu, nghiêng , mặt hướng về phía cánh tủ, nhẹ giọng lẩm bẩm.
 giật , sống lưng áp  thành tủ nổi đầy da gà.
   dũng khí từ  , đột ngột đẩy mạnh cửa tủ quần áo, tông  n.g.ự.c cô , cố gắng thoát  ngoài.
  quá muộn.
Cô  một tay đè  xuống sàn nhà, đầu gối ghì chặt lưng .
 giãy giụa, la hét, đập loạn xạ xuống sàn, bản năng cầu sinh thúc giục  van xin:
“Cầu xin cô buông tha cho ...     cô  giết...”
“...  đến   khác... cô nhầm !”
  đến xé lòng.
 cô   trả lời .
Chỉ từ từ tháo khẩu trang xuống.
 c.h.ế.t sững.
Khuôn mặt đó, từ từ hiện  từ bóng tối mờ ảo.
Khuôn mặt cô .
Sống mũi cô .
Nốt ruồi của cô .
Khuôn mặt đó giống hệt .
7
 thấy chính  từ  cao  xuống bản , khóe miệng nhếch lên một nụ   xa lạ   quen thuộc đến tột cùng.
 điên cuồng giãy giụa, nhưng cô   giơ cây rìu trong tay lên.
Cảm giác đau đớn càn quét khắp cơ thể.
  tỉnh dậy.
Lần thứ ba.
Tiền sảnh quen thuộc, thức ăn mèo quen thuộc, bảng tin nhắn quen thuộc:
“Tiểu Mễ thường thích chơi ở tầng hai lắm, cô lên đó tìm thử xem.”
 gần như thở hổn hển  sững tại chỗ, tiếng tim đập vang dội trong màng nhĩ.
Tất cả những gì về việc  giết, cứ như một giấc mơ.
    vẫn vã mồ hôi lạnh, lòng bàn tay còn  vết nứt da do bấu víu xuống đất, thậm chí  thở vẫn còn mang theo cảm giác bỏng rát ở cổ họng  khi tắt thở.
Và điện thoại, rung lên một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuat-bong/chuong-4.html.]
 cúi đầu , là tin nhắn bạn cùng phòng gửi cho :
“Tịnh Thu,  đến ?”
Lần ,   còn chần chừ nữa.
  kẻ sát nhân sẽ  xuất hiện nhanh như ,   cơ hội tự cứu .
  lên lầu nữa, mà lập tức lấy điện thoại  nhắn tin cho Hạ Du, đồng thời bảo cô  báo cảnh sát:
“ là Thư Tịnh Thu!  đang ở  XX đường XX, ở đây    g.i.ế.c , cô   g.i.ế.c  hai  ,  ơn đừng cúp máy,   thật đó! Mau đến , các   ơn mau đến !”
Bên  chần chừ hai giây, trả lời  thời gian dự kiến đến nơi là hai mươi phút.
Không đúng, quá  đúng , cứ như một tình tiết   sắp đặt sẵn.
 nghiến chặt răng, trong lòng thầm nhủ vẫn còn thời gian, vẫn còn cơ hội.
Trước đây kẻ sát nhân chỉ phá cửa xông   khi   chặn cửa xong,  lẽ lúc  cô  vẫn  đến ngoài cửa.
Chỉ là   hiểu tại  cô    khuôn mặt giống hệt .
  kịp nghĩ nữa , dù  thì công nghệ bây giờ tiên tiến,  biến thành khuôn mặt giống  cũng  quá khó.
 tiện tay lấy con d.a.o gọt hoa quả trong bếp, định mở cửa xông  ngoài.
Kẻ sát nhân chắc chắn  ngờ   đột ngột mở cửa, đây chính là cơ hội của .
Sau đó chuông cửa reo.
“Đing đoong.”
  định lùi , bên ngoài cửa  truyền đến giọng  quen thuộc của Hạ Du:
“Tịnh Thu? Tớ đây mà, mở cửa !”
 lao , giật mạnh cửa mở , thấy cô   ở cửa, thở hổn hển, mặt đầy lo lắng, trong tay còn cầm một cây dùi cui điện.
“Sau đó tớ thấy đỡ hơn nhiều  nên  đến tìm ,  thấy tin nhắn của  là tớ   đường , tình hình thế nào?”
“Người đó ở , tớ  kịp tìm  giúp nên đến thẳng đây luôn.”
“Đi mau!”
 kéo tay cô ,
“Người đó sắp đến , chúng  chạy từ cửa !”
Hạ Du chạy bộ cùng   khỏi nhà.
Gió đêm lạnh buốt xương, chúng  chạy điên cuồng  con phố ẩm ướt.
  chạy  kể cho Hạ Du  quá trình   giết, kể về các bình luận  màn hình, về vòng luân hồi, về  phụ nữ  gương mặt giống  bò  từ khe cửa.
Hạ Du  mà mặt mũi tái mét, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y   ngừng run rẩy:
Hạ Du  chạy  kinh hãi  :
“Cậu    c.h.ế.t  ? Ý  là…  đang ở trong vòng luân hồi?”
“Tịnh Thu… bây giờ  còn  thấy bình luận  màn hình ?”
 gật đầu, màn hình điện thoại hiện lên những dòng chữ trắng bán trong suốt, y hệt như :
“Tiến lên, đừng  đầu !”
“! Lần  nhất định sẽ thoát !”
“Thấy đèn đường ? Đó chính là điểm mấu chốt!”