Sau khi ăn sáng xong, cha   ông  và   sẽ  du lịch tự lái hai ngày.
"Vâng,  con dọn dẹp đồ đạc chút."  .
"Con dọn đồ  gì?" Mẹ  hỏi.
"Hả?"
"Chúng   thế giới riêng của hai vợ chồng, con đừng  mà bon chen  nhé." Cha   lớn .
"Con ngoan ngoãn ở nhà  bài tập, đừng  chạy lung tung đó."
Mẹ  trưng  vẻ mặt đáng yêu như "âm mưu  thành công".
Tốt quá !   dáng vẻ tinh nghịch của hai  họ mà thật lòng cảm thấy thật .   bao giờ thích kiểu cha  luôn tỏ vẻ khổ sở, họ luôn lấy danh nghĩa hy sinh bản  để trói buộc cuộc đời con cái. Họ   cuộc sống của riêng  và họ còn  nuốt chửng cuộc sống của con cái.
Cha   yêu thương , cũng tôn trọng .  đồng thời họ cũng  cuộc sống của riêng , họ  tận hưởng niềm vui thuộc về họ. Bề ngoài  vẫn  nũng mè nheo nhưng thực    vui vẻ đón nhận điều đó.
Sau khi ăn sáng xong, họ lập tức rời . Còn  thì hẹn Chu Linh  thư viện tự học.
Ngày đầu tiên bình an vô sự, buổi tối  còn nhận  cuộc gọi video của cha, họ cho  xem cảnh  họ  thấy khi   đỉnh núi. Ngày thứ hai thì xảy  chuyện,  đợi đến tận đêm khuya, họ vẫn  gọi điện về.  gọi điện cho họ, họ cũng   máy.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa lớn, tiếng mưa xối xả   bồn chồn lo lắng.
 chỉ  thể gọi mãi, gọi mãi, cho đến khi điện thoại của cả hai đều hết pin, vẫn  ai nhấc máy.  đành  báo cảnh sát.
Trong cuộc đời   từng xảy  chuyện như thế , cha   biến mất .
 gọi điện báo cảnh sát xong thì  một   ghế sofa phòng khách, chìm  một nỗi sợ hãi xa lạ và cực lớn.
Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch, tiếng trống trầm đục quen thuộc vang lên.  mất  ý thức.
9
 tỉnh dậy  bậc thềm  cửa đồn công an.  ngủ   lúc nào ?  ngẩng đầu lên, thấy trời đang mưa nhỏ,     ẩm ướt. Chu Linh còn  chôn  đất,    thể ngủ  chứ?
Tuy nhiên, giấc mơ   thật . Có bố  cởi mở lạc quan,  Chu Linh  thanh mai trúc mã và cuộc sống hạnh phúc yên bình. Chỉ là hình như cuối giấc mơ  xảy  chuyện  .
Mặc kệ , dù trong mơ   đến mấy, cuộc sống hiện thực của  vẫn cứ khốn khổ và đau đớn như . Tìm thấy Chu Linh mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ. 
 chỉ  thể tự  thôi.  lấy điện thoại ,   màn hình livestream, cố gắng tìm kiếm manh mối từ đó.
Trong hình ảnh đó, ngoài những tấm ván gỗ khít khao và cát đất  ngừng rơi xuống,    thể   bất kỳ manh mối rõ ràng nào.
Chu Linh vẫn đang hôn mê, chỉ  lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp thở, cho thấy cô  vẫn còn sống. Khoan , cát đất? Huyện lỵ  vùng đồng bằng của chúng    nơi  cũng  cát đất.
Trong ký ức của , gần đó chỉ  công viên Nhân Dân bên đường vành đai phía nam huyện  một công viên bãi cát đủ lớn. , nhất định là ở đó.
May mà huyện  của chúng   lớn lắm, đến công viên Nhân Dân chỉ  ba cây .   kịp bắt xe nên dựa  đôi chân  cũng  thể chạy tới đó.
Trời đang mưa nhỏ, trong công viên bãi cát   ai chơi cả.
 trèo , điên cuồng lật tìm từng tấc bãi cát. Cát dính nước  nặng,  còn sắc nhọn,  tay  trầy xước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuc-cau-hon-giac-mo/chuong-3.html.]
 điều đó  quan hệ gì chứ.
 lật tìm từng chút một, cố gắng tìm thấy một chỗ cát mới đào, nhưng  .
 tìm khắp công viên bãi cát, vẫn  thấy bất kỳ dấu vết nào   đào bới.
Không đúng, nhất định  chỗ nào đó   bỏ qua.
Chẳng lẽ   ở đây ?
Thời gian  càng lúc càng ít đ, chỉ còn  đầy năm tiếng nữa.
10
  chằm chằm  màn hình livestream,  thể   bất kỳ manh mối nào.
 áp điện thoại  tai, dường như  thấy gì đó.
 chỉnh lớn âm lượng điện thoại, áp chặt điện thoại  tai.
  thấy một vài tiếng nhạc mơ hồ,  nhỏ nhưng thật sự .
Nghe  vẻ là những bài hát pop thập niên tám mươi chín mươi, là quảng trường Nam Hồ.
Quảng trường Nam Hồ  mới xây xong  lâu, mỗi ngày đều phát  phát  những bài hát cũ  bằng loa ngoài để phục vụ các cụ già tập thể dục.
Hơn nữa,  nhớ  rõ bên cạnh Quảng trường Nam Hồ là một tòa nhà bỏ hoang.
Bởi vì từng xảy  vài  đình công và đòi quyền lợi, trong tòa nhà đó    c.h.ế.t, bình thường hầu như  ai dám   đó, nhất định là ở đó.
  dám chần chừ nữa, lập tức  dậy  đến quảng trường Nam Hồ.
Mưa nhỏ  tạnh, mặt đường ẩm ướt cũng dần khô.
 trong  khí vẫn còn  nước lạnh buốt.
Cảm giác lạnh lẽo đập  mặt , giống như nước mắt,  giống như nỗi đau.
Chu Linh, đợi  một chút nữa,  đến cứu em đây.
   màn hình livestream trong điện thoại.
Quảng trường Nam Hồ  tính là xa, tòa nhà bỏ hoang  sừng sững bên cạnh quảng trường, đối diện qua một con đường.
Tòa nhà đó chỉ  một khung xương rỗng tuếch, cầu thang bên trong cũng   tay vịn  lan can.
Chân  bước lên,  bụi bặm  bám dày từ lâu bay lên.
 tìm kiếm từng tầng một, vẫn  thấy bất kỳ quan tài, thùng gỗ  cát đất nào.
 tìm đến tầng cao nhất nhưng vẫn  thấy dấu vết tồn tại của những thứ đó.
  ở rìa tầng thượng,  thấy tiếng nhạc cũ từ phía đối diện con đường vọng .