Đưa lão phu nhân về viện,  chuyện phiếm một lát,  chuẩn  về phủ, nhưng  đụng  Bùi Vân Châu đang đợi sẵn  mái hiên.
"Nếu nàng  gả cho  đến ,  cũng    thể miễn cưỡng cưới nàng."
" nàng cũng nên , chúng   hợp , lòng   ở chỗ nàng."
"Cho nên, dù   ban hôn,  nhất định cũng sẽ rước Uyển Uyển  cửa  bình thê."
"Nàng cũng , tối nay nàng  mất hết thể diện,  khác khó tránh khỏi sẽ bắt nạt nàng , nàng là tỷ tỷ của nàng , nên để cho nàng  một con đường lui."
Nhớ  những gì lão phu nhân   với , Bùi Hành khi rời kinh  cầu thánh chỉ ban hôn cho chúng .
Chỉ đợi  đại thắng trở về, sẽ cho  vinh quang và danh dự lớn nhất.
Ta liền cảm thấy Bùi Vân Châu  mặt thật nực .
Thấy Ôn Thù Uyển  ở góc rẽ, mắt đỏ hoe vì ghen tức,  mới cố ý cúi , ghé sát tai Bùi Vân Châu :
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Ngươi  , bốn chữ 'tự  đa tình'  như thế nào ?"
Ánh mắt   co rút , đang định nổi giận.
"Choang..."
Cái hộp  tay Ôn Thù Uyển rơi xuống đất, nàng  xoay  bỏ chạy,  chạy  .
Bùi Vân Châu   thật sâu:
"Đàn ông tam thê tứ  vốn là chuyện thường tình, dù nàng    , hậu viện của Bùi Vân Châu  tuyệt đối  thể chỉ  một  nàng."
"Dù là tổ mẫu, cũng  thể ngăn cản  nạp  và nối dõi tông đường."
Hắn  hất vạt áo, chạy thẳng theo Ôn Thù Uyển.
Tối đó Ôn Thù Uyển ôm Bùi Vân Châu  lớn một trận, về phủ liền cáo bệnh  chịu gặp ai.
Di nương liền đem hết những thủ đoạn quyến rũ của bà  dạy cho Ôn Thù Uyển.
Bùi Vân Châu sốt ruột như lửa đốt, quấn lấy Ôn Thù Uyển  buông, cuối cùng đến ngày thứ ba mới dỗ  giai nhân nín , còn đồng ý đưa giai nhân đến Ôn Tuyền sơn trang nghỉ ngơi mấy ngày.
Thấy bóng dáng hai  biến mất ngoài cửa, Xuân Đào di nương mới  che giấu vẻ thèm khát  mặt, :
"Lung lạc lòng đàn ông, ngươi và  ngươi chung quy vẫn kém một nước cờ."
Bà  bảo: "Uyển Uyển   thể  Hầu phủ  bình thê, thì  của nó  thể nào  là   nữa."
"Ôn Tương Nghi, cuối cùng thì ngươi và  ngươi vẫn thua thôi."
Ta  vẻ hống hách và đắc ý của bà , bèn hỏi:
"Kế hoạch của ngươi chắc chắn   sơ hở gì chứ?"
Bà  liếc xéo  một cái, vẻ đắc ý  giấu nổi:
"Ngươi cứ chờ mà xem."
Ta sẽ chờ xem các  tự chuốc lấy diệt vong như thế nào.
Quay đầu , thư của Bùi Hành  đến.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Ta vẫn , nhớ nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-10-vua-an-cuop-vua-la-lang.html.]
Ta cầm bút  hồi đáp:
"Chướng ngại vật  dọn, chỉ mong  sớm về."
Khi tin Bùi Hành đại thắng trở về truyền đến, cha gọi   thư phòng.
Trước mặt là Ôn Thù Uyển đang quỳ,  lóc thảm thiết.
Ta mãi  lên tiếng, cha liền  nhịn  mà lên giọng:
"Bùi Vân Châu bằng lòng nạp   của con  , tuy là  phủ  con một bước, nhưng đều là tỷ  trong nhà, cũng  cần so đo."
Ta khựng :
"Thiếp  cửa  chủ mẫu, đây là quy củ của gia đình quyền quý ?"
"Ôn Tương Nghi!"
Cha đập bàn một cái rầm.
"Vân Châu bằng lòng,   con cũng bằng lòng, con  tư cách gì mà ngăn cản?"
Ta  hiểu  :
"Vậy, cha gọi con đến là  việc gì?"
Cha  nghẹn họng   nên lời.
Ôn Thù Uyển bèn ngẩng đầu lên, uất hận :
"Đã  thánh chỉ ban hôn, nếu tỷ  đồng ý, Vân Châu ca ca sẽ phạm tội khi quân."
"Hơn nữa, nếu tỷ  lóc om sòm  mặt Bùi lão phu nhân, cũng khó tránh khỏi gây phiền phức cho Vân Châu ca ca."
"Cha chẳng qua là   Vân Châu ca ca khó xử."
Nói   , chính là   nhẫn nhịn,  đó còn giúp hai  bọn họ che giấu và lo liệu chu .
    là vợ của Bùi Vân Châu, liên quan gì đến .
"Chuyện   đến lượt con quyết định!"
Ôn Thù Uyển lập tức  òa lên:
"Tỷ tỷ,    cốt nhục của Vân Châu ca ca, nếu tỷ  cho   phủ,  c.h.ế.t  đáng tiếc.  Ôn gia chỉ  một   , tiền đồ của nó quan trọng  bao, lẽ nào tỷ tỷ  vì một  tỷ mà hủy hoại thanh danh và tiền đồ của Ôn gia ?"
 là một màn  ăn cướp  la làng,   nhịn  bật :
"Ta hủy hoại thanh danh và tiền đồ của Ôn gia? Chẳng lẽ  lén lút qua  với  khác đến nỗi bụng mang  chửa, cầu xin   là  ?"
"Nếu  là , thà uống một bát thuốc bỏ  cục thịt thối , hoặc treo cổ tự tử, dù  cũng để  cho Ôn gia cái tiếng thơm là  khí phách. Còn hơn , mặt dày mày dạn cầu xin  ."
"Tỷ..."
"Đủ !"
Cha quát lớn một tiếng,    .
"Thế tử coi trọng đứa bé , Tương Nghi, con nên  điều một chút."
Ta nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay lạnh lẽo, hỏi ngược :
"Nếu  chịu nhường thì ?"