"Cưới thứ nữ  chính thê của Thế tử, Bùi Vân Châu   là  cháy hỏng đầu óc  chứ?"
"Ngươi   đó thôi, nữ tử   chút thủ đoạn, nắm Bùi Vân Châu trong lòng bàn tay. Nghe  đứa bé trong bụng  ba tháng ."
"Không hổ là do  thất sinh, cũng chỉ  những kẻ mất mặt đó mới  ."
Bùi Vân Châu hai mắt đỏ ngầu,  bóng dáng  và Bùi Hành  cạnh , đau khổ gào lên:
"Nàng phản bội ? Ôn Tương Nghi  nàng dám phản bội ? Nàng quên chúng  thanh mai trúc mã, từng là  tin tưởng  nhất, nàng quên..."
"Ta  quên!"
Ta ngắt lời  , từng chữ rõ ràng:
"Ta cũng  quên  khi ngươi yêu Ôn Thù Uyển  giẫm  xuống bùn lầy như thế nào. Càng  quên trong viện hoang ngươi  cho  bài học nhớ đời."
"Cảm ơn ngươi  cho  , ngươi  đáng tin đến mức nào."
Giẫm lên sự tan vỡ và sụp đổ của  ,  và Bùi Hành  tạ ơn hoàng đế và hoàng hậu.
Bùi Hành nắm tay :
"Lĩnh Nam nhiều rắn rết côn trùng, nhưng đeo túi thơm nàng cho,   hề  muỗi đốt."
"Cho nên, tướng sĩ trong quân mỗi  một phần, mới  thể vượt qua  nạn độc trùng."
"Phần thưởng của bệ hạ, là đặc biệt dành cho nàng."
Nữ tử xưa nay luôn ẩn  nam tử, mang họ của chồng,  xứng  tên riêng.
 Bùi Hành  đặt tên  lên công huân, đem vinh quang vốn thuộc về  trao  tay .
Hắn giống,   giống .
Không giống với khi hăng hái  trận.
Không giống với lúc ân ái  giường.
Không giống với Bùi Vân Châu, và phần lớn nam tử trong kinh thành.
Ta đang thất thần,  nắm lấy đầu ngón tay run rẩy của :
"Nàng  từng tin ?"
"Cho nên, đồ  tặng nàng  dùng, ngân lượng  cho nàng giấu  đáy hòm, ngay cả   cho nàng, nàng cũng chỉ dùng qua loa."
"Tương Nghi, rốt cuộc lòng nàng sâu đến mức nào?"
Tâm sự  vạch trần,  toan tính của   còn chỗ che giấu.
"Ta..."
"Nàng  chạy trốn?"
Đụng  ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hành,  hít một  lạnh.
Trong mắt  là đau đớn,    chằm chằm:
"Chạy  mà chẳng là chạy,  bằng thử chỗ  xem ."
"Bọn họ bắt nạt nàng,  đều . Mặc kệ nàng  tin  ,   sẽ bảo vệ nàng, chính là lấy tất cả để bảo vệ nàng."
"Nếu cuối cùng, nàng vẫn  chạy, thì hãy nhân lúc  xuất chinh mà chạy cho triệt để."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-13-ngon-ut-cong-nhu-vay-la-dang-tham-do-sao.html.]
Gió đêm thổi mạnh, khiến mắt  khô khốc vô cùng.
Thậm chí còn mơ hồ  cảm giác chua xót.
Khi trở về phủ với một xe ngựa đầy ắp phần thưởng,  chiếc xe ngựa thoang thoảng hương thơm, bình luận  xuất hiện.
【Hừ,    luyện tập nhiều   ? Nói là ôm  lòng hôn cho , là lừa chúng  】
【Hừm, ngón út cong cao như , là đang thăm dò ?】
【Có dám lấy quà  ? Ủ trong lòng sắp thiu  kìa】
Ta im lặng, ánh mắt rơi  vẻ mặt   vẻ thản nhiên của Bùi Hành.
Sống lưng  thẳng tắp, nhưng vành tai  đỏ ửng.
Thậm chí từ khi ở trong hoàng cung hai bên im lặng,   cũng giữ  cách với .
Ta rón rén giơ tay , thử móc  ngón út cong cong của .
"Chàng  coi  là  dưng  ?"
Mắt  sáng rực, vành tai bỗng chốc đỏ ửng.
Ta đưa tay , khẽ nắm lấy ngón út của .
Hắn lạnh lùng khẽ cụp mắt, khóe môi cong lên.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Ta  quà cho nàng."
Hắn lấy từ trong n.g.ự.c  một cây trâm gỗ do chính tay  mài giũa, nhét  tay .
"Ta  giống nàng, chẳng nhớ  chút nào. Cây trâm   tự tay mài ba tháng trời, lòng  chỉ mong ngóng  về kinh thành để trao tận tay nàng."
"Còn nàng thì ? Một lòng chỉ  lợi dụng  xong  bỏ chạy."
Vẻ mặt  khẽ lay động, khẽ khàng đáp:
"Giống hệt tay nghề của  ,   thích."
"Chàng cài giúp   ?"
Bùi Hành  nén nổi nụ   môi.
 cây trâm     nắm chặt trong tay, xe ngựa bỗng dừng đột ngột,  ngã nhào  lòng .
"Ôn Tương Nghi, nàng sai ."
Bùi Vân Châu chặn  xe ngựa, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ thất thần.
Thấy  và Bùi Hành mười ngón tay đan chặt,   càng  kìm  nắm chặt hai tay, gào lên với Bùi Hành.
"Ngươi là  trưởng của , dù  cùng  sinh , cũng đều mang họ Bùi,   thể   chuyện độc ác cướp vợ ."
"Ta và Ôn Tương Nghi thanh mai trúc mã, hôn ước  , tình nghĩa  ,  ngươi  thể vô liêm sỉ như !"
"Dù ngươi  cưới  nàng , cũng chỉ là con chuột cống bẩn thỉu, cả đời    chê , c.h.ế.t  cũng   đời phỉ nhổ, vĩnh viễn   yên ."
Nhìn cái vẻ Bùi Vân Châu cậy cha chống lưng,  nuông chiều, ngang nhiên bắt nạt Bùi Hành,  tức  chịu nổi.
Chắn  mặt Bùi Hành,  lớn tiếng quát:
"Hôn ước của Ôn gia, Bùi gia,  tính là hôn ước của ngươi và ? Trước  ngươi và  là thanh mai trúc mã, hai nhà mới  ý tác hợp mà thôi."