Ôn Tương Nghi  nhớ rõ .
Nàng chỉ nhớ đêm ở chùa Hộ Quốc gặp  đám cướp tàn bạo,  nàng tay  tấc sắt,  dũng cảm dẫn dụ đám truy binh cứu tổ mẫu .
Lại   đêm đó trong lúc hỗn loạn,    của Bùi Vân Châu thừa cơ đẩy xuống vực, gãy chân.
Áo gấm  cành cây xé rách, ngọc quan cũng    ném ở nơi nào.
Chỉ  đôi chân  nhấc lên nổi,  ngừng chảy máu.
Nàng bịt miệng chạy ngang qua , nhưng một lát    trở .
"Bên ngoài  loạn, ngươi cứ trốn ở đây đừng   ngoài, cho ngươi kẹo , đau thì ngậm một viên. Nhớ kỹ,   phát  tiếng động nhé."
Đó là  đầu tiên nàng ghé sát tai   chuyện,  đầu buộc hai búi tóc nhỏ, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự gan .
Sau đó, tổ mẫu coi trọng phẩm hạnh của Ôn phu nhân,  màng ngăn cản, định  hôn sự với Ôn gia.
Đứng  hành lang,   thấy tổ mẫu :
"Không bàn đến phẩm hạnh của Ôn phu nhân, chỉ riêng đứa bé    thích vô cùng."
"Nghĩ đến   trong phủ sẽ vì con bé mà náo nhiệt,  liền vui mừng  thôi."
Ta nhớ tới búi tóc nhỏ , cũng nhớ tới đôi mắt sáng ngời .
Kẹo trong tay áo đều tan chảy,   nỡ ăn.
Tổ mẫu gọi , hỏi  tại   trốn ngoài cửa  trộm.
Ta lấy kẹo trong tay áo :
"Bởi vì ngọt."
Sau đó, Ôn phu nhân dẫn nàng đến thăm tổ mẫu một .
Cách một cây quế vàng,   thấy nàng mở to đôi mắt tò mò  khắp nơi.
Ôn phu nhân  dịu dàng, hết   đến  khác nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, bảo nàng ngoan ngoãn một chút, đừng  mất lễ nghi  mặt  khác.
Nàng ngoài miệng đáp ứng,   đầu  liền lè lưỡi  mặt quỷ.
Ta nhịn   bật ,  nàng phát hiện.
 nàng nhận nhầm , chặn Bùi Vân Châu đang chạy đến, hỏi  tại    nhạo .
Bùi Vân Châu  nuông chiều quen ,  từng  ai chất vấn như , túm lấy búi tóc nhỏ của nàng bắt đầu  mặt quỷ:
"Ta cứ  đấy, đồ nhóc con, răng sún, buồn  thật."
Bùi Vân Châu còn   mặt quỷ xong, nắm đ.ấ.m nhỏ của Tương Nghi  giáng lên mặt .
Nàng chống nạnh, hùng hồn :
"Ôn Tương Nghi    dễ bắt nạt, ngươi dám bắt nạt ,  sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất."
Bùi Vân Châu    coi như tròng mắt, đụng một chút cũng   ầm lên,   chịu  thiệt thòi như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-21-ngoai-truyen-bui-hanh.html.]
Một đám  hầu trong viện sợ hãi.
Bùi Vân Châu ngây  hồi lâu, mới nhếch miệng  toe toét:
"Có cá tính,   đồ mít ướt,  thích."
"Bọn họ  Ôn gia và Bùi gia  định  hôn ước,  thì nàng chắc chắn là vợ  ."
"Nàng đánh ,  chịu."
Tương Nghi kinh ngạc, mặt đỏ như quả táo chín.
Hôm đó   món   thích, nhưng   buồn bực   ăn.
Tổ mẫu tưởng   bệnh,  lâu   mới , đó là bệnh do ghen mà .
Ôn phu nhân đột ngột lâm bệnh, tổ mẫu  đến thăm, nhưng   Ôn đại nhân lấy cớ từ chối.
Ta   thấy nàng ở  gốc cây lớn.
Đôi mắt của nàng vẫn  , chỉ là  đến sưng húp, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Ta đặt một con thỏ đan bằng tre lên bàn đá  con đường nàng chắc chắn sẽ  qua, đó là do  tự tay .
Đặt nến , ban đêm sẽ phát sáng, hai mắt lấp lánh, giống như nàng.
 nàng còn   qua bàn đá, con thỏ   Bùi Vân Châu ném vỡ tan tành.
Hắn hung dữ trừng mắt  :
"Nàng  là vị hôn thê của , ngươi cướp  tình yêu và sự thiên vị của tổ mẫu, lẽ nào còn  cướp  của  ?"
Lần đầu tiên   màng lời dặn của tổ mẫu, đánh Bùi Vân Châu đầu rơi m.á.u chảy.
Mẹ   đỏ cả mắt, quỳ  phòng thu của phụ   ầm lên đòi hòa ly.
Tổ mẫu cũng đập vỡ chén , chất vấn phụ  tại   giao vị trí thế tử cho Bùi Vân Châu.
Phụ   kẹp ở giữa, khó xử cả hai bên, liền đem tất cả tức giận trút lên  .
Đêm đó   đánh mười roi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tại    nhớ rõ như ?
Là  ,  cầu xin  trả  thánh chỉ ban hôn, đem Tương Nghi trả  cho Bùi Vân Châu,  trả   mười roi .
Ta  nhận mười roi ,  cũng  cần Hầu phủ và cái gọi là phụ  .
Từ khi  mang theo vết thương mười roi  đến biên quan, tất cả những thứ   đều  học  cách tự  giành lấy.
Ngoại trừ nàng.
Thứ quá mức  , ngươi  nỡ dùng sức chạm , va đập,  thương, vỡ nát, đều sẽ đau lòng.
Bắc Cương lạnh lẽo,  thường xuyên gửi thư báo cho tổ mẫu, ngoài dược liệu, quần áo, còn  thêm một gói kẹo.
Nàng , ăn kẹo sẽ  đau.