Tất cả đao kiếm,  đều gắng gượng vượt qua.
Cho dù  một đao suýt chút nữa c.h.é.m bay đầu,  cũng  hề thấy vui mừng.
Cho đến khi trong thư nhà của tổ mẫu vô tình nhắc đến một câu, Ôn phu nhân  qua đời.
Ta đột nhiên nhớ tới đôi mắt đỏ như thỏ , n.g.ự.c nghẹn  khó thở.
Ba năm   ngày đông chí,  trở về kinh thành.
Sau lưng Bùi Vân Châu,    thấy nàng.
Búi tóc nhỏ của nàng  còn nữa.
Sự gan  và ngây thơ trong mắt nàng cũng  còn.
Ngay cả nụ  bên môi cũng  còn.
Nàng cúi đầu, rũ mắt  theo  Bùi Vân Châu, cách biển , ánh mắt hết   đến  khác trống rỗng.
Nỗi buồn nhàn nhạt bao trùm lấy nàng, đè nặng lên bóng hình gầy yếu của nàng càng thêm gầy yếu.
Lúc đó Bùi Vân Châu đối xử với nàng  , luôn miệng  "vị hôn thê của ".
Thậm chí vì Tương Nghi,  còn  mặt tranh cãi với Ôn thị lang.
Nàng  bên hồ cá ở chùa Hộ Quốc ngẩn , chờ  của Bùi Vân Châu tụng kinh xong tìm nàng.
Đợi  lâu,   ai đến.
A  lẩm bẩm, nàng  cho là đúng, khẽ nhếch khóe môi:
"Đao mềm trong hậu viện còn lợi hại hơn nhiều. Nếu những thứ  còn  nhịn ,  còn  thể dựa  cái gì."
Nàng yếu ớt như , nhưng   chống đỡ tương lai của , thật gian nan.
Ta bước , đưa cho nàng một viên kẹo.
Ta cho rằng, nơi chốn cũ, viên kẹo giống , nàng hẳn là sẽ nhớ đến .
Ta :
"Ăn kẹo, sẽ  đau."
 nàng  khẽ lùi  nửa bước, hành lễ với   chê   :
"Hỏng răng , sớm   ăn kẹo, đa tạ."
Quay , nàng cầu cho Bùi Vân Châu một lá bùa hộ mệnh, trân trọng bỏ  túi hương.
Dây túi hương dường như  chặt, siết nát hy vọng nhỏ nhoi của .
Ta  trong đêm  lâu, lâu đến mức  thể đều lạnh thấu, mới bật .
Chỉ là một  gặp gỡ thoáng qua, nàng là  ban ơn  từng để tâm,   dám cầu xin nàng nhớ mãi  quên như .
Về phủ,  đốt bức thư mà tổ mẫu cầu xin cho  vị trí thế tử.
Đem Hầu phủ, chiếc ô  thể che mưa chắn gió  cho Bùi Vân Châu, cũng cho nàng.
Coi như trả  ân tình của viên kẹo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-22-ngoai-truyen-bui-hanh-p2.html.]
Sau ,   ở  chiến trường mở  một con đường máu.
Mang theo đầy chiến công trở về kinh, nàng  lớn .
Trong đôi mắt  còn sự tươi sáng, cũng  còn bi thương, lạnh nhạt như nước đọng.
Cách sân viện ồn ào,  ánh đèn, nàng yếu ớt  mỏng manh, cô độc đến mức khiến   đau lòng.
 Bùi Vân Châu   thấy.
Hắn say mê thứ nữ Ôn gia  bộ  tịch .
Hắn mù mắt, lòng cũng mù, gặp  liền  thứ nữ  đáng thương.
Lại   thấy  hầu  lưng Tương Nghi, từ bốn  xuống ba , cuối cùng chỉ còn  một tiểu nha đầu tóc vàng.
Giây phút đó,   phẫn nộ   chua xót.
Ta   tìm Bùi Vân Châu tính sổ.
Nàng   trong hoa viên gió lạnh thổi, lẻ loi một .
Ta sai  đưa cho nàng một chiếc áo choàng, nàng  từ chối,  trả   một đôi găng tay.
Bên trong kẹp một lọ kem dưỡng tay.
Nàng :
"Biên quan lạnh lẽo, tay của tướng quân cầm đao kiếm chắc hẳn  chịu nhiều khổ sở. Nhờ  tướng quân và binh lính bảo vệ, Tương Nghi mới  thể hưởng thụ cuộc sống gấm vóc ở kinh thành phồn hoa . Đôi găng tay và thuốc mỡ , chỉ là chút lòng thành, mong tướng quân đừng chê."
Nàng chu đáo như ,  xa cách như .
Lúc  trời đổ mưa phùn lất phất,  liền che chiếc ô ngọc cốt, đưa nàng lên xe ngựa.
Suốt đường  bình yên, tiếng mưa rơi tí tách, trong lòng  nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Đôi găng tay đó, cùng với kem dưỡng tay,  giấu trong di vật của ,  từng nỡ dùng.
Chỉ là chuyện nhỏ như một chiếc ô, nàng cũng tính toán với  rõ ràng như .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sinh nhật của Bùi Vân Châu, nàng tự tay  cho  một chiếc áo choàng.
  ngọt bằng bánh ngọt của thứ nữ Ôn gia, chiếc áo choàng   ném  bàn, Bùi Vân Châu thậm chí còn ngại mở  xem.
Nàng cũng nhàn nhạt, nhưng    tặng  một bình rượu ấm.
Nàng ,   cho nàng chỗ dựa, nàng  trả   một .
Ta , uống cạn một .
Nàng cho  một chiếc khăn tay,   tư tâm, giấu  trong ngực.
Quay đầu, một phòng  ăn bánh ngọt của thứ nữ Ôn gia, nôn mửa, tiêu chảy, sống dở c.h.ế.t dở, náo loạn  chịu nổi.
Chỉ  , vì uống bình rượu ấm ,   chuyện gì.
Đó là  đầu tiên   thấy con thỏ nhỏ xù lông.
Vui mừng vì nàng   quả hồng mềm.
Cũng đau lòng nàng chỉ là thiếu nữ  xuất các, đang tuổi hoa,  mà vì  ai che chở,   bẩn đôi tay ngọc của .
Bùi Vân Châu  ầm lên quá đáng, cả kinh thành đều  nhạo nàng vì  gả  Hầu phủ mà mất hết tôn nghiêm, mặt mũi cũng  cần.