"Ôn Tương Nghi, nàng  sai ?"
"Ra ngoài xin  Uyển Uyển,   thể nể tình nàng cũng  chịu giáo huấn, tha thứ cho nàng  ."
 trong đêm tĩnh mịch, đáp  Bùi Vân Châu chỉ  tiếng gió lạnh...
Và sự chế giễu của bình luận.
【Không  , thằng em của đại ca  chịu.】
【Chị dâu và thằng em của đại ca đều  bận, đừng  phiền.】
【Đều là em trai,    hiểu chuyện bằng  , lấy lòng chị dâu, nó      .】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Ôn Tương Nghi!"
Bùi Vân Châu mất kiên nhẫn, cửa viện  đá vang trời.
Thứ  của , Ôn Thù Uyển, nức nở khuyên nhủ:
"Chỉ sợ tỷ tỷ là tức giận! Đều tại   , chỉ là một chút phong hàn nho nhỏ, hà tất   cho Vân Châu ca ca, khiến cho hai  hiểu lầm."
"Để   xin  tỷ tỷ, mùa đông rét buốt, nếu  tỷ tỷ  lạnh thì   thế nào."
Bùi Vân Châu lập tức dịu giọng:
"Chỉ  nàng là mềm lòng, còn nhất định  đến thăm nàng . Theo  thấy, cho dù  cóng c.h.ế.t cũng là nàng  đáng đời."
"Nếu   nàng  đẩy nàng xuống nước,  nàng  thể bệnh nặng nửa tháng  xuống giường ? Ta chẳng qua là cho nàng  một bài học, để nàng  nếm trải những khổ sở nàng  trải qua mà thôi,  trách, cũng chỉ  thể trách nàng  lòng  độc ác,  dung  nàng."
Hắn  thật sự   ý đồ  thấy  thảm hại của Ôn Thù Uyển, lớn tiếng uy hiếp:
"Ôn Tương Nghi, nếu còn  gả cho , thì mau lăn  đây xin  Uyển Uyển."
"Cùng một câu ,      thứ hai."
Đám công tử bột bên cạnh cũng hùa theo:
"Nguyện vọng lớn nhất của Ôn Tương Nghi cả đời  chính là gả cho ngươi  vợ, A Châu lấy hôn sự uy h.i.ế.p nàng , chỉ sợ nàng   bò cũng  bò  đây xin  ngươi."
"  đúng , theo  A Châu nhiều năm như ,   là vì  trèo cao gả  Hầu phủ  chủ mẫu Hầu phủ . Nàng  dám   ?"
Bọn họ   sai,   từng   gả cho Bùi Vân Châu, nhưng đó đều là chuyện  .
Sau khi Bùi Vân Châu lừa  uống   thuốc,  liền  thấy bình luận.
Bình luận   là nữ chính c.h.ế.t thảm trong truyện truy thê hỏa táng tràng.
Sau khi phí hết tâm tư, nắm giữ một tờ hôn ước gả cho Bùi Vân Châu,   thứ  Ôn Thù Uyển hết   đến  khác tính kế, cuối cùng một xác hai mạng thảm c.h.ế.t trong hậu viện, t.h.i t.h.ể thối rữa cũng  ai phát hiện.
Là vị ca ca Đại tướng quân cao  thể với tới của Bùi Vân Châu, thúc ngựa ngàn dặm vì  nhặt xác, dựng bia mộ,  đó nhuộm m.á.u kinh thành, lấy đầu của Bùi Vân Châu và Ôn Thù Uyển báo thù cho .
   vì vết thương cũ tái phát, c.h.ế.t  mộ cô đơn của .
Kết cục thảm thiết như ,    trải qua nữa.
Chủ mẫu nhà cao cửa rộng mà thôi, Đại tướng quân Bùi Hành chỉ  tôn quý hơn Bùi Vân Châu.
Cho nên,   lên eo của mãnh nam,  đại tẩu của Bùi Vân Châu.
Bùi Vân Châu đối với chuyện      gì cả, còn ở ngoài cửa điên cuồng gào thét:
"Ôn Tương Nghi, nàng còn  chủ động  , đừng trách  dẫn  xông , xé nát thể diện của nàng."
Ôn Thù Uyển dịu dàng khuyên nhủ:
"Như    , tỷ tỷ ướt hết , nếu   khác  thấy, tỷ tỷ còn    hổ tự sát..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-3-ta-la-nu-chinh-chet-tham-trong-truyen-truy-the-hoa-tang-trang.html.]
Bùi Vân Châu  khẽ một tiếng:
"Vậy cũng chỉ  thể trách nàng  tự  tự chịu."
Ồn ào quá, Bùi Hành nhíu mày:
"Ồn ào."
Nói xong   một  nữa đè  xuống.
Lại nữa?
Quả nhiên,  mãnh liệt.
Ta  nhịn  trong run rẩy rên khẽ một tiếng, cửa  đá văng:
"Hay cho một Ôn Tương Nghi."
Tiếc là, trong phòng trống  một bóng .
Sắc mặt Bùi Vân Châu trắng bệch:
"Sao  thể   ai?"
Trên lầu các, Bùi Hành như sói đói, đầu lưỡi l.i.ế.m nụ hoa, hết ngụm  đến ngụm khác.
Trong tiếng thở dốc nặng nề, chỉ  thấy mấy   lầu  khó chịu.
"Không  ai?"
"Không  chui  ngoài bằng lỗ chó  chứ?"
"Còn  lầu các? Có nên lên lầu các xem xem , nhỡ  trốn  lầu các?"
Ta đột nhiên tỉnh táo, cả trái tim đều treo lên cổ họng.
Bùi Hành  càng hưng phấn hơn, sóng biển vỗ bờ,  gấp  dày đặc.
Một bước, hai bước, ba bước.
Tiếng bước chân của Bùi Vân Châu càng ngày càng gần.
Qua khe cửa,    thấy mặt Bùi Vân Châu.
Bùi Hành  bẻ mặt  đang   ngoài, cực kỳ xâm lược cắn lên tai :
"Khiêu khích  thì  sợ, bây giờ  sợ ?"
"Chỉ   ,     khác!"
Hắn hung hăng đ.â.m tới.
Ta che chặt miệng, sợ  kêu thành tiếng.
Dùng sức,  cào vai Bùi Hành đến chảy máu...
"Thôi bỏ !"
Bước chân của Bùi Vân Châu dừng  tại chỗ,  cánh cửa cách ba bước,   lắc đầu:
"Nơi  để di vật của mẫu , nếu   ,    sẽ  gì ."
"Chuyện hôm nay, chôn chặt trong bụng, tuyệt đối   tiết lộ một chữ."
"Để     chuyện  thể lộ  ngoài trong viện của ,  tránh khỏi tìm  gây phiền phức."
Ta  thở phào nhẹ nhõm,   Bùi Hành đè lên bàn...