Tĩnh quý nhân là em họ của  , lúc nhỏ  thiết với   nhất.
Mà chim khách đậu  cành cây,   ý là báo tin vui.
Cha  hít sâu một , vui mừng khôn xiết, đang định giục  tiếp chỉ,  thấy  mỉm  lạnh lùng, cầm thước,  im  ông .
"Thánh chỉ , nữ nhi  nên nhận ?"
Ta nhấn mạnh hai chữ "nữ nhi".
Dù   khi nhận thánh chỉ  xóa tên  khỏi gia phả, là do chính miệng ông  .
"Muội  nghi ngờ phần thưởng của Bệ hạ, trong lòng nữ nhi sợ hãi, thánh chỉ , chỉ sợ..."
Chính là nếu cha  thể khiến  hài lòng, thánh chỉ    những  nhận, mà còn   cung đòi  công bằng cho .
Sủng  diệt thê,  còn tin lời xằng bậy của  thất và thứ nữ, đối xử tệ bạc với đích nữ  Thái hậu yêu mến, đường  quan của Ôn đại nhân, Ôn Thị lang, đến đây là hết .
Cha , kẻ giỏi nhất là luồn cúi,  hiểu. Mặt ông  khẽ sững .
Chỉ  "bốp" một tiếng, cái tát lạnh lẽo giáng xuống mặt Ôn Thù Uyển:
"Ăn  xằng bậy, cút về chịu ba mươi trượng,  đó đóng cửa sám hối."
Mặt Xuân di nương trắng bệch, định tiến lên xin tha, cũng  cha  dí ngón tay  trán:
"Mất hết tôn ti, chẳng còn chút giáo dưỡng, chẳng khác gì đám đàn bà lắm mồm, cút về mà kiểm điểm."
Làm xong những việc , ông  mới từ từ  , hiếm khi lộ  ba phần ôn hòa:
"Thọ yến của lão phu nhân Hầu phủ, Tương Nghi  hợp ý với lão phu nhân,  thì con  ."
"Trong phủ   chủ mẫu, con tạm thời  cha quản lý việc nhà,  ?"
Giẫm lên vẻ mặt  cam lòng của Ôn Thù Uyển,  ngoan ngoãn nhận thánh chỉ.
Nắm quyền quản gia trong tay, đám tay chân của Xuân di nương trong viện đó, đương nhiên   nhổ sạch.
Về đến viện,  vuốt ve tấm lệnh bài Bùi Hành tặng, bất giác cong khóe miệng.
Quế Phương ma ma bên cạnh Xuân di nương luôn ấp ủ dã tâm, bày  những trò bẩn thỉu để đối phó , nhưng bà   đơn độc một , chẳng tìm  kẽ hở nào.
Cho đến khi  nắm  ám vệ của Bùi Hành, chỉ trong một canh giờ,  tra  ngọn ngành của bà .
Thế nên, khi Quế Phương ma ma hếch cằm lên định đưa  về gặp cha vì tội về muộn,  liền chìa   mặt bà  chiếc túi thơm bên hông tình nhân cũ:
"Lão  bệnh ,   khỏe lắm. Nếu lúc , vợ lão   đứa con nhặt về là con của tình nhân cũ, chỉ sợ lão  qua nổi mùa đông ."
"Còn bà, sẽ  con hổ cái  xé xác  , bà  ?"
Bà  kinh hãi, mặt trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khuoc-thuong-tam-dau/chuong-7-quyen-luc-qua-la-thu-tot.html.]
Trong khoảnh khắc, cái đầu kiêu ngạo  liền cúi xuống, khúm núm quỳ rạp:
"Xin  theo  sự sai khiến của Đại tiểu thư."
Ta mỉm  nhét túi thơm  tay bà :
"Đừng nghĩ đến chuyện diệt cỏ tận gốc, nếu   mệnh hệ gì trong phủ, chuyện  của bà sẽ lập tức đến tai con hổ cái ."
"Còn đứa bé ...  hiểu chuyện lắm,  trêu mèo ghẹo chó,  dễ gặp chuyện ngoài ý ."
Vẻ tàn độc trong mắt bà  tan biến, chỉ còn  sự sợ hãi và ngoan ngoãn.
"Giao nhược điểm của  cho chủ tử  của bà ,   thêm một mồi lửa cho bà ."
Cứ như , cha  mới nổi giận.
Còn , thuận lợi   quyền quản gia, thừa dịp Xuân di nương  cấm túc liền chặt đứt hết đám tay chân của bà  ngay trong đêm.
Gió lạnh thổi ào ào,  ôm tấm lệnh bài của Bùi Hành  ngẩn ngơ  mái hiên.
Quyền lực quả là thứ .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ta chỉ cần một cuốn kinh thư do lão phu nhân Hầu phủ  chép để qua loa, liền   mang đến cho  thánh chỉ lật ngược tình thế.
Những thứ   khó khăn tìm kiếm, cầu mà  , giờ đây chỉ vì một đạo thánh chỉ nâng đỡ mà ngoan ngoãn dâng đến tận tay.
Ta cũng  khỏi cảm thán.
Thế gian đòi hỏi nữ nhân  chung thủy, nhưng  nhốt   trong tường cao, bước  gian nan, khắp nơi đều là nỗi cô đơn bất lực và m.á.u thịt  thế tục gặm nhấm.
Chi bằng bước  khỏi lồng giam của thế tục, tìm kiếm một chân trời khác.
Vì cái trinh tiết  váy mà   chịu ngâm  trong nước lạnh  mùa đông giá rét,  hỏng cả cơ thể.
Cuối cùng  trở thành quân cờ  vứt bỏ của kẻ gọi là trúc mã, thành một linh hồn u uất chẳng đáng nhắc đến trong hậu viện.
Dựa  cái gì?
Đàn ông phong hoa tuyết nguyệt, tam thê tứ  thì là chuyện phong lưu đương nhiên.
Còn khăn hỉ của nữ nhân thiếu  vệt đỏ  thì   dẫm đạp xuống địa ngục, vĩnh viễn  thể trở ?
Nếu   biến vệt đỏ  khăn hỉ  thành m.á.u thù  lưỡi d.a.o thì ?
Tấm lệnh bài  giơ cao, tung bay  gió.
Ta  bao giờ thỏa mãn và đắc ý đến thế.
Nắm chặt quyền hành, hóa   sung sướng và tùy hứng đến .
"Chỉ trong một đêm mà  Thái hậu ưu ái, Ôn Tương Nghi, rốt cuộc ngươi  dùng thủ đoạn gì?"
Ôn Thù Uyển ôm một chiếc chăn gấm, chuẩn  đến từ đường chịu phạt mấy ngày.