Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:22:26
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên bồn rửa tay.
Quan Di liên tục rửa tay gần nửa tiếng đồng hồ, trong đầu cô ngừng chửi rủa Lý Xuân Lan thể vô trách nhiệm đến thế.
Thậm chí cô còn nôn cả bữa sáng hôm nay vì cảm thấy mắc ói!
Khánh Bách là đứa chút kiên nhẫn đối với những đối với như Quan Di, nhưng đợi với cái bụng đói meo từng phút từng giây, nó mất hết kiên nhẫn .
"Dì Quan Di ơi, con đói quá!"
"Đói... Con ăn đồ ngon, con ăn bánh bao nhân thịt to, con ăn bánh thịt to... Con ăn đồ ngon..."
Khánh Bách đủ trò, nhưng Quan Di vẫn chỉ tập trung việc rửa tay mà để ý đến nó, nó chỉ còn cách sử dụng chiêu thức lợi hại nhất của : Lăn lộn đất.
"Huhu... Con đói c.h.ế.t mất, đói c.h.ế.t ! Con ăn đồ ngon, con ăn... Hu hu hu..."
"Đủ !"
Quan Di gần như phát điên.
Trong nhận thức của Khánh Bách, Quan Di là thể đạt mục đích bằng cách lăn lộn đất.
Vì khi Quan Di lên tiếng, nó càng lóc lăn lộn dữ dội hơn.
Lúc đến giờ học, tiếng lóc của Khánh Bách phiền nhiều lớp học xung quanh.
Một giáo viên trong lớp tức giận bước khỏi phòng học.
"Ở trẻ con , phụ quản lý chút ."
Quan Di thấy tiếng quát mắng càng tức giận hơn.
Nhìn thứ bẩn thỉu lăn lộn đất, Quan Di dám chạm nữa, giữ cách : "Ngậm miệng dậy , dì sẽ đưa con ăn đồ ngon ngay bây giờ."
Khánh Bách lập tức ngậm miệng , lật dậy, đó nhào Quan Di.
"Đừng gần dì!"
Lúc Quan Di đứa bé như một quả cầu phân cỡ lớn, thấy nó nhào , theo bản năng đẩy nó .
Khánh Bách đẩy ngã sấp mặt, m.ô.n.g đau nhói, lập tức òa to hơn, còn kiềm chế .
...
Quan Di thế nào để đưa Khánh Bách - quả cầu phân lớn khỏi tòa nhà dạy học, cũng kiên nhẫn đến mức nào mới chịu đựng việc đưa nó ăn dẫn nó đến ký túc xá của để đợi Khánh Vân Diên.
Trong lúc Khánh Bách ầm ĩ, Khánh Vân Diên tình hình đại khái từ bạn học, đó chạy đến căng tin, thậm chí còn kiểm tra các cửa hàng tạp hóa và quán ăn vặt xung quanh.
Xác nhận ở những chỗ , đến ký túc xã nữ sinh, nhưng vẫn thấy .
Không còn cách nào khác, bây giờ giống như thời hiện đại khi đều điện thoại di động để liên lạc, chỉ còn cách tạm thời đợi hai đang trì hoãn ở ký túc xá nữ.
Lúc , cuối cùng cũng chờ !
"Ba ơi, dì Quan Di đưa con ăn bánh bao thịt ngon, còn uống nước trái cây, ăn cả xúc xích nữa..."
Bây giờ Khánh Bách ăn no nê, sớm quên những chuyện vui , thấy ba gần đây đối xử với bình thường cũng còn ghét bỏ nữa, còn chia sẻ đủ thứ.
Lúc Quan Di cảm thấy chật vật vì Khánh Bách bẩn .
Cô vô thức ngửi mùi .
Không vì ở gần "đống phân" di động quá lâu , cô còn ngửi thấy mùi hôi bám nữa.
dù , cô cũng nhận thấy biểu cảm tinh tế của Khánh Vân Diên, cảm thấy hình như ngửi thấy.
"Con phiền dì ." Khánh Vân Diên đau đầu .
Quan Di lắc đầu: "Không , chuyện đó... vẻ như Lý Xuân Lan quần áo sạch cho đứa bé, nhớ đưa đứa bé về nhà tắm rửa nhé."
Lời của Quan Di uyển chuyển .
Nếu cô sụp đổ tinh thần vì mùi hôi thối , lẽ cô sớm bảo Khánh Bách kể cho Khánh Vân Diên chuyện dùng quần áo cọ m.ô.n.g mà nó với cô .
bây giờ kế hoạch muộn .
"Được." Khánh Vân Diên trả lời, cũng tức giận với đứa trẻ bẩn thỉu và lời .
"Vậy... em về đây."
Cô chỉ lập tức về tìm quần áo sạch để tắm.
Hơn nữa, đây cô nghĩ thể thành công ở bên Khánh Vân Diên, sẵn sàng vợ hiền dạy con ngoan, nhưng bây giờ quan điểm của cô đổi.
Bây giờ cô chỉ phụ nữ đột nhiên trở về từ Hương Thành thể mang đứa trẻ đáng ghét Khánh Bách !
"Quan Di, còn chuyện với cô." Khánh Vân Diên .
Quan Di thấy vẻ nghiêm túc, hiểu lo lắng: "Chuyện... chuyện gì ?"
"Cô và vợ đạt thỏa thuận gì?" Khánh Vân Diên hỏi trực tiếp giống như tình hình.
Anh thể khẳng định như cũng là vì hiểu đủ về vợ đang phát điên của .
Với tính cách tuyệt đối chịu thiệt của cô hiện nay, khó đoán hai bọn họ đạt thỏa thuận hợp tác gì đó.
Quan Di lời thì sợ hãi run lên.
Sau đó, cô cố gắng bình tĩnh : "Vân Diên, nghĩ nhiều . Thỏa thuận hợp tác gì chứ, thắc mắc tại Lý Xuân Lan đột nhiên thiết với em, còn giao con cho em trông giúp ?"
"Thực chuyện là thế , hôm đó em đến phòng trọ tìm cô việc, thấy Lý Xuân Lan để ý đến đứa trẻ... "
Quan Di thật dối, bịa chuyện thấy đứa trẻ bắt nạt tội nghiệp nên mới cãi với Lý Xuân Lan, cuối cùng Lý Xuân Lan đổ cho việc trông con.
"Vân Diên, đây thích em quản chuyện riêng của nhà , cho nên việc Lý Xuân Lan ăn vạ bắt em trông con giúp khó , sợ hiểu lầm, thật xin ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-40.html.]
Khánh Vân Diên cô giải thích dài dòng một hồi lâu mới thốt một câu: "Cô cô thấy Xuân Lan đánh con tàn nhẫn?"
"Ừ... Ừ..." Quan Di đáp.
"Tiểu Bách cũng thường xuyên đánh. Vân Diên, em cố ý chia rẽ, mà vì con, cũng nên suy nghĩ về mối quan hệ giữa và Lý Xuân Lan."
"Quan Di, vẫn hiểu vợ ." Anh mắt Quan Di câu .
Dù bây giờ cô ồn ào, chuyện gì là phát điên, nhưng dù ồn ào cỡ nào, cô vẫn chừng mực khi đối xử với đứa trẻ.
Nếu , cô ghét Tiểu Bách đến thế, nhưng vẫn lo đứa bé còn nhỏ, dễ gặp nguy hiểm, khi học đưa con đến đây.
Có lẽ cô điên thật, nhưng cô là độc ác.
"Cho nên thế nào thì mới thể rõ ràng với cô? Không đến chuyện khác, trường học nhiều sinh viên nam ưu tú, hơn một đàn ông vợ như nhiều. Hành động của cô chỉ gây phiền toái cho , mà còn tạo vết nhơ cho tương lai của cô."
Hốc mắt Quan Di lập tức đỏ lên...
"Anh hiểu cái gì! Anh hiểu cái gì!"
Cô chút kích động.
Ai thể hiểu bao nhiêu năm nay cô yêu thầm như thế nào!
Anh chẳng hiểu gì!
Khánh Vân Diên kích thích Quan Di thêm nữa, một nữa cảnh cáo, đúng hơn là khuyên nhủ cô tránh xa , cũng hỏi thêm về vụ trao đổi giữa cô và vợ nữa.
Sau đó, nhấc con lên rời .
Trong một khách sạn ở thủ đô, chuyên phục vụ khách nước ngoài.
Từ khi gặp mặt con trai, cả Phùng Chỉ đều mơ hồ.
"Vẫn còn nghĩ đến chuyện cướp túi xách ? Trung Quốc quả thật lạc hậu, an ninh kém!”
“Thủ đô còn như , những nơi nghèo nàn khác thế nào, thật hiểu công ty phát triển thị trường ở nơi nghèo khổ như !”
“Còn nữa, em còn nhất quyết về thăm quê hương, Hương Thành hơn nơi gấp trăm ? Anh thấy em hưởng thụ đủ , nhất định chịu khổ một chút mới thấy cuộc sống thú vị hơn?"
Trong phòng, một đàn ông mặc vest than phiền với Phùng Chỉ.
Phùng Chỉ phản bác lời của đàn ông, thậm chí khi thấy kiên nhẫn, cô còn thỉnh thoảng đồng ý một hai câu.
Người đàn ông ghét bỏ đủ thứ về Trung Quốc, thậm chí cả cô gái trong nước bao gồm cả Phùng Chỉ.
TBC
Phùng Chỉ vẫn đồng ý với , còn khéo léo buộc cà vạt cho .
"Chồng ơi, chúng thể nhận nuôi một đứa trẻ ở Trung Quốc ?" Phùng Chỉ hỏi nhún nhường hèn mọn hỏi.
Câu đó khiến sắc mặt đàn ông lập tức trở nên khó coi.
"Cô ý gì? Nhận nuôi?! Lúc đầu cưới cô là để cô sinh con cho , kết quả cô xem giờ cô thế nào, bụng chẳng chút động tĩnh nào mà còn nhận nuôi mấy đứa trẻ lang thang hỗn tạp?!"
"Hôm nay em đến một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô để xem bói. Thầy bói chúng mãi con, thể nhận nuôi một đứa trẻ để tăng vận may cho con cái. Nhận nuôi một đứa trẻ, lẽ chúng sẽ sớm con ruột." Phùng Chỉ tìm một cái cớ mê tín.
Phùng Chỉ tự , khi sinh Khánh Bách, cô nghỉ ngơi lập tức chạy trốn, ngâm trong nước lạnh lâu mới bơi đến Hương Thành, việc thể mang thai nhiều khả năng là do cơ thể hư tổn.
khi nghĩ đến đứa con trai thể là duy nhất của cả đời của Lý Xuân Lan đối xử như , lúc thấy cô còn tránh né như thế, cô liền lập tức đưa đứa trẻ .
"Thật sự thể tăng vận may?" Người đàn ông chút do dự.
Mặc dù nhà là giàu , nhưng vẫn thể cho những đứa trẻ lang thang ở Trung Quốc một bữa ăn.
Nếu ích, nuôi lớn chúng thể hầu cho con trai , nếu nhận nuôi một cô gái, tính cả đời, sẽ rẻ hơn nhiều so với thuê giúp việc Philippines!
"Thật đấy, vị thầy bói đó giỏi!" Phùng Chỉ thấy chồng do dự, vội nắm lấy cơ hội .
...
Thôn chài nhỏ ở Ngu Thành.
Lý Vệ Quân ngẩn ngơ trong bưu điện mấy phút trời mới tin kiện hàng mặt là của nhà .
Những thứ trong kiện hàng , đừng là so với nhà giàu nhất thôn, thậm chí so với nhà giàu nhất thị trấn cũng vẫn đẳng cấp hơn!
"Chao ôi, đồng chí, áo len lông cừu là vận chuyển từ nơi khác đến bán ? Nhiều thế! mua một cái.”
“Như , mười đồng bán cho một cái nhé? Chất liệu như , từng thấy ở thị trấn chúng !"
Lúc , một ông chú đến bưu điện gửi đồ chủ động bắt chuyện.
"Không... bán, đây là chị gửi cho gia đình chúng ." Lý Vệ Quân giải thích.
Ông chú lập tức hiểu : "Chị lấy chồng giàu ở thành phố ?"
Lý Vệ Quân nghi ngờ ông chú, đó lập tức hiểu ý của đối phương.
Không lấy chồng giàu ở thành phố, thì điều kiện gửi nhiều thứ như ?
Hơn nữa, đều là hàng chuyển phát nhanh!
Đầu óc của Lý Vệ Quân choáng váng, vác kiện hàng kiểm tra rời khỏi bưu điện, cả kiện hàng "vàng" , còn dám trực tiếp mang về nhà, lang thang ở thị trấn một lúc lâu mới vác đến nhà của bạn giàu .
Nửa tiếng .
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, Lý Vệ Quân xong lá thư mà Lý Xuân Lan bằng chữ phiên âm và một chữ cái tiếng Trung, lông mày nhíu chặt.
"Trước đây nhà luôn nghèo khổ, cả đời từng nghĩ sẽ giàu đến nỗi phát sầu như !"
Lý Vệ Quân thở dài, : "Chị cũng thật đáng tin, sợ ba phát hiện vấn đề, bảo từ từ chuyển đồ về nhà. những thứ như , chỉ cần chuyển một chút, trong nhà cũng sẽ phát hiện điều bất thường.”
"Ba già chứ ngốc!"
Người bạn chiếc áo choàng dài vô cùng chất lượng và thời trang hơn cả áo mới ba mua năm nay, nhịn xuýt xoa: