Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:22:30
Lượt xem: 207
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Chỉ đau lòng đến nghẹn ngào, cô bày bộ dạng tủi gật đầu đồng ý, tận mắt chứng kiến Khánh Vân Diên lớn tiếng báo với Lý Xuân Lan ở phía bếp.
Còn Lý Xuân Lan... hề đáp .
Sau khi đóng cửa lớn, Khánh Vân Diên lịch sự một cách xa lạ: "Phía ghế nghỉ đèn đường."
"Ừm." Phùng Chỉ khẽ đáp.
Sau đó, cô kìm hỏi: "Vân Diên, trách quyết định của em lúc , tại lạnh nhạt với em như ?"
Khánh Vân Diên trả lời thế nào, một lúc lâu mới câu: "Mẹ nhớ em, khi về em thể đến thăm bà. Ba em thì ? Bọn họ ở Hương Thành thế nào?"
"Khánh Vân Diên!" Giọng Phùng Chỉ càng thêm nghẹn ngào, "Anh cắt đứt quan hệ với em như , còn hỏi han về ba đôi bên gì?"
"Vậy, ba em vẫn khỏe chứ?" Khánh Vân Diên hỏi, " nhớ khi các rời , sức khỏe của thím lắm."
"Không cần quan tâm!" Phùng Chỉ giận dữ, tủi .
Cô kiềm chế , nước mắt rơi lã chã, đó với ánh mắt đầy hy vọng.
"Vân Diên, yêu Lý Xuân Lan ?"
"Anh thể trở như , chỉ đối với em nhất ?"
"Được ?"
"Chỉ cần trở như xưa, em sẽ tha thứ cho chuyện để yên cho phụ nữ thô lỗ Lý Xuân Lan bắt nạt em."
Lúc Khánh Vân Diên cũng hỏi tình hình ba Phùng Chỉ nữa, né tránh yêu cầu của Phùng Chỉ, mở lời hỏi: "Em đến tìm chuyện gì?"
Ánh sáng trong mắt Phùng Chỉ một nữa tắt .
Một lúc lâu cô mới điều chỉnh cảm xúc, rõ chuyện chính:
"Em thực sự chịu nổi cảnh con trai em còn nhỏ tuổi sống tay Lý Xuân Lan. Còn ..."
Phùng Chỉ đến đây thì dừng , Khánh Vân Diên với ánh mắt đầy thất vọng.
"Còn bây giờ đổi, em tin tưởng thể thực hiện lời hứa từng hứa với em chăm sóc cho con. Vì em đưa con về Hương Thành để tự nuôi dưỡng."
Lúc Khánh Vân Diên quyết định của cô , phản ứng đầu tiên là vui mừng vì đứa trẻ thể sống bên cạnh ruột.
Dù hiện giờ cũng nhiều thời gian chăm sóc đứa trẻ, vợ vì đứa trẻ dạy hư mà lạnh lòng, nếu thuê giúp việc chăm sóc cũng chắc .
Còn nếu đứa trẻ theo ruột đến thành phố phát triển hơn, dù là sự chăm sóc, giáo dục sự phát triển tương lai trong cuộc sống đều sẽ hơn ít.
"Cũng ." Khánh Vân Diên tán thành.
"Cũng ?!" Phùng Chỉ thấy phản ứng của , trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa giận.
Tuy cô đưa con là thật, nhưng nghĩa là cô chấp nhận Khánh Vân Diên tỏ vẻ tán thành với quyết định .
"Khánh Vân Diên, tình ba con với Tiểu Bách ? Đây là vẻ mặt vui mừng ? Anh cảm thấy em đưa con giải thoát ? Sao bây giờ biến thành như ?!"
Khánh Vân Diên chỉ tán thành đề xuất của cô mắng một trận, thật sự cảm thấy đau đầu.
may mà thời gian qua rèn luyện bởi sự ồn ào của Lý Xuân Lan, đối mặt với những lời trách móc vô cớ của Phùng Chỉ, cũng quá tức giận.
"Nó thể theo em đến thành phố lớn tầm cỡ quốc tế, quả thật là ." Khánh Vân Diên xong cố ý nhắc đến ba Phùng Chỉ, "Hơn nữa ba cô dạy dỗ, giáo dục gia đình cũng hơn nhiều so với theo ."
Khánh Vân Diên câu một là thêm thông tin về ba Phùng Chỉ, hai là giáo dục gia đình mà là so sánh giữa ba nhà họ Phùng và vợ chồng Khánh Quốc Cường với Phan Quế Vân.
câu rơi tai Phùng Chỉ lập tức biến thành Khánh Vân Diên mặc định Lý Xuân Lan là phụ nữ nông thôn mù chữ tố chất , đứa trẻ theo bọn họ sẽ giáo dục gia đình kém.
Điểm khiến Phùng Chỉ đang tức giận an ủi đôi chút.
" !" Phùng Chỉ đắc ý .
Khánh Vân Diên thấy cô phản bác lời của , đoán ba nhà họ Phùng lẽ đang sống ở Hương Thành. Nếu , mấy nhắc đến, nếu thật sự chuyện gì, Phùng Chỉ cũng sẽ cho .
"Vậy thì ... ..." Khánh Vân Diên cảm thấy nhẹ nhõm như trút một gánh nặng.
"Mặc dù đồng ý để em đưa đứa trẻ , nhưng dù nó cũng là một món đồ vật. sẽ về bàn bạc với Xuân Lan, đó tìm cơ hội để em quen với đứa trẻ. Đợi khi nó quen với việc ở cùng em hãy đưa nó ."
TBC
Khánh Vân Diên vẫn quan tâm đến đứa trẻ.
"Không ." Phùng Chỉ , "Chồng em sẽ kết thúc công tác ngày , em tranh thủ ngày mai đưa đứa trẻ thủ tục."
Khánh Vân Diên nhíu mày: "Không thể chậm vài ngày ?"
"Vé về đặt , đắt."
Phùng Chỉ cũng lo lắng, nếu ngày mai xong thủ tục, cô thực sự lo sợ chồng vốn quá kiên định về việc nhận nuôi đứa trẻ sẽ đổi ý.
Hơn nữa, dù xong thủ tục, đưa đứa trẻ về. Ở Hương Thành hai già kéo chân của cô , giờ thêm một đứa trẻ nữa, áp lực thật sự lớn.
Nghĩ đến đây, cô Khánh Vân Diên, thăm dò: "Vân Diên, nếu một ngày nào đó ba em về nước, em ở Hương Thành tiện chăm sóc, thể giúp chăm sóc ?"
Trong nhận thức của cô và nhiều , Hương Thành thuộc về Trung Quốc.
Khánh Vân Diên hỏi: "Bọn họ định về ?"
"Tuy Hương Thành phồn thịnh, nhưng già đều yêu quê hương của mà!" Phùng Chỉ giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-42.html.]
Cô dám nhắc đến tình trạng bệnh tật và các vấn đề khác của ba , sợ Khánh Vân Diên chê phiền phức mà đồng ý.
Mặc dù việc Khánh Vân Diên chăm sóc con trai khiến cô thất vọng.
gánh nặng hai già , dù thất vọng đến cũng còn hơn là phiền phức!
"Lúc còn nhỏ, ba em coi như con ruột, khi xưa đưa xuống nông thôn chăm sóc gia đình các đủ đường, nếu bọn họ về nước..."
"Em với bọn họ là hoan nghênh bọn họ về thủ đô." Khánh Vân Diên lên tiếng.
Lý Xuân Lan đang ăn mì bàn ăn thì thấy tiếng mở khóa cửa từ bên ngoài.
Cô ngẩng đầu lên , ở cửa ngoài Khánh Vân Diên còn cả Phùng Chỉ mà cô ghét nhất.
Phùng Chỉ theo cửa, Lý Xuân Lan cảm giác lãnh địa của kẻ xâm lược chiếm đóng: "Khánh Vân Diên, bây giờ trí nhớ kém đến ?"
"Xuân Lan, Phùng Chỉ định đón đứa trẻ về Hương Thành sống." Khánh Vân Diên thẳng vấn đề, thông báo chuyện cho Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan sững sờ thể tin .
Sao khác với kiếp ?
Nghĩ cũng !
Kiếp khi Phùng Chỉ lén lút thăm con nuôi vô ơn, cô vẫn đang Phan Quế Vân hành hạ!
Không giống kiếp , cô loạn khiến đối phương phát hiện con nuôi vô ơn hình như ngược đãi từ nhỏ.
Thậm chí khi gặp mặt ai hướng dẫn, con nuôi vô ơn chỉ thiết với Quan Di...
Lý Xuân Lan đang phân tích trong lòng, thì thấy Phùng Chỉ đột nhiên nổi giận quát: "Lý Xuân Lan, cô tự ăn tối mà cho đứa trẻ ăn ?"
Lý Xuân Lan âm lượng cực cao của cô cho giật suýt bật khỏi ghế, thấy Phùng Chỉ trong lúc cô đang sững sờ phân tích tình huống tự ý phòng mà cô đồng ý.
Kể từ khi sống trong căn nhà cho thuê , sinh hoạt ăn uống của con nuôi vô ơn đều do Khánh Vân Diên quản lý, liên quan gì đến cô.
Cô vỗ n.g.ự.c xoa dịu cơn giật , mới lên tiếng đáp trả:
"Thật buồn , một đẻ vứt bỏ con tư cách gì mà quát tháo nuôi chăm sóc đứa trẻ từ trong tả lót đến lúc chạy nhảy như ?”
“Chẳng lẽ cô dùng miệng giải quyết chuyện ăn uống vệ sinh của đứa trẻ đó là cao quý hơn saao?!"
Phùng Chỉ tức giận : "Lý Xuân Lan, cô ngược đãi đứa trẻ thể kiện cô đấy!"
Lý Xuân Lan cũng dễ chọc: "Đừng tưởng cô đang tính toán gì, bây giờ đòi đứa trẻ là sợ đòi cô tiền nuôi dưỡng mới trả con cho cô, nên tìm lý do đổ tội cho ?!"
Phùng Chỉ Lý Xuân Lan nhắc nhở mới nhận đưa đứa trẻ giải quyết xong cô mới .
"Phùng Chỉ, em cứ quen với Tiểu Bạch , chuyện để với Xuân Lan." Khánh Vân Diên vội vàng ngăn chặn cuộc chiến sắp bùng nổ giữa hai phụ nữ.
Phùng Chỉ và Khánh Vân Diên , đó ném cho Lý Xuân Lan một cái cảnh cáo, mới cẩn thận gần Khánh Bách nữa.
Khánh Vân Diên bụng đóng cửa cho hai con, để bọn họ gian chuyện yên tĩnh hơn một chút.
Sau đó mới đến mặt Lý Xuân Lan mở lời: "Xuân Lan, chuyện của Tiểu Bạch ..."
" là thích phụ nữ khác phòng của mà!" Lý Xuân Lan ngắt lời Khánh Vân Diên, nhấn mạnh, "Bọn họ chuyện ở ? Nhất định để bọn họ chuyện trong phòng của ?!"
Lý Xuân Lan bệnh ở sạch quá mức, nhưng cô cảm thấy thoải mái.
Cô buông bỏ tình yêu cố chấp ở kiếp với Khánh Vân Diên, nhưng sự khó chịu, chán ghét với Phùng Chỉ đến giờ vẫn buông bỏ .
Lần khi Phùng Chỉ rời khỏi phòng cô, gian riêng tư tràn ngập mùi nước hoa của cô , mùi dầu gội đầu cao cấp, cô ngửi thấy cảm giác như khu vực an của xâm chiếm.
Cảm giác đó khiến cô ngủ ngon, hôm nay đối phương phòng, mang đến một mùi khó chịu cho lãnh địa riêng tư cô cảm thấy thoải mái nhất của , chuyện thật sự cô nổi điên!
"Xuân Lan." Khánh Vân Diên trái với cô, "Nhà chúng chỉ bấy nhiêu chỗ..."
"Khánh Vân Diên, là đàn ông thật đáng ghét, lúc là mù mắt mới thích !" Lý Xuân Lan lý lẽ của , lập tức cắt ngang, đôi mắt ướt đẫm vì tủi , "Đàn ông chó nhà !"
Trong mắt Khánh Vân Diên, đây thực sự chỉ là một chuyện nhỏ thể bỏ qua, trọng tâm ban đầu của là thuyết phục Lý Xuân Lan đồng ý gây rắc rối gì để Phùng Chỉ đưa đứa trẻ .
Anh ngờ cô vì chuyện nhỏ nhặt .
"Xuân Lan..." Khánh Vân Diên do dự một lúc, "Nếu cô thích, sẽ giải quyết nhanh chóng, cô sẽ sớm dọn cùng đứa bé."
Bây giờ khuya , đưa ngoài cũng chỗ nào thích hợp để ở.
Thậm chí nếu lỡ tuần tra phát hiện, cả hai đều gia đình, gán ghép tội ngoại tình thì phiền phức!
“Nếu thích?" Lý Xuân Lan chế giễu.
"Khánh Vân Diên, với , đưa phụ nữ cũng quản, chỉ một điều, đừng đưa về nhà Anh điếc là nhớ ?”
“Bây giờ 'Nếu thích', cảm thấy câu ghê tởm ?"
Khánh Vân Diên nhíu mày, nghiêm túc : "Xuân Lan, cô thể lý trí một chút ?"
Thứ nhất, hiện tại và Phùng Chỉ bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào.
Thứ hai, và Phùng Chỉ luôn giữ cách nhất định, cũng chuyện riêng ở trong phòng với Phùng Chỉ!
"Xuân Lan, cô cứ loạn như , cũng mệt." Anh chút mệt mỏi .
"Ha!” Lý Xuân Lan giễu cợt, “Hóa còn mệt hơn ? Vậy nên trách bên trong , trách gì? Nếu vì cô , thể cưới phụ nữ như ?” Lý Xuân Lan chế giễu.