Trong mắt Lý Xuân Lan tràn đầy giễu cợt:
"Chẳng chuyện gì lớn, chỉ là cho dùng nhà vệ sinh mạ vàng của bà , suốt ngày gọi là đồ bỏ quê mùa.”
“ nhịn cả tháng , gần tiểu quần luôn mà vẫn nín nhịn hai con phố để xếp hàng nhà vệ sinh công cộng.”
“Trong khi đó chồng cứ như c.h.ế.t , tất nhiên tự trút giận!"
"Khóa nhà vệ sinh?" Khánh Vân Diên nhíu mày.
Rõ ràng trong nhận thức của Khánh Vân Diên, đây cũng là chuyện bình thường giống thật.
" là trong chuyện bà quá đáng. sẽ riêng với bà để tháo ổ khóa.”
“Tuy nhiên hôm nay cô cũng gây rối nhẹ, cũng trút giận . Vậy hai xin lẫn , chuyện coi như kết thúc, ?"
Khánh Vân Diên tự cho rằng đưa cách xử lý công bằng.
Sau khi nhanh chóng đưa cách giải quyết mâu thuẫn, nhanh chóng xử lý một việc khác:
"Vậy tại cô đánh Khánh Bách? cô còn chửi thằng bé là đứa con hoang?"
Vốn dĩ Lý Xuân Lan định phản đối quyết định bắt cô xin của Khánh Vân Diên, nhưng khi lời cô lập tức đổi giọng châm biếm:
"Sao? Không chửi ? Không đánh ? Xót ?"
Khánh Vân Diên vẫn bình tĩnh, nhưng thể thấy tức giận: "Cô luôn cưng chiều thằng bé, nâng niu như trong tay như sợ vỡ, chỉ lý do."
"Nó là thái tử ? Cao quý đến mức chửi ? Sau con trai thái tử của mà ăn đàng hoàng mặt , vẫn sẽ dạy dỗ nó." Lý Xuân Lan .
Khánh Vân Diên đáp: "Thằng bé cũng là con trai cô! Lúc chúng kết hôn và nhận nuôi thằng bé, cô hứa sẽ coi thằng bé như con ruột."
Lý Xuân Lan lạnh: "Ai bảo ngây thơ ngu ngốc, cả thôn đồn đồ súc sinh đó là con hoang của mà vẫn chịu tin!"
Khánh Vân Diên nghiêm nghị phản bác: "Cô bậy bạ gì ?!"
"Có bậy thì trong lòng rõ." Giọng Lý Xuân Lan mang đầy vẻ mỉa mai, "Mẹ nó khi đó kết hôn. Nếu con của , tự nguyện nuôi con trai gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-6.html.]
"Cô là vợ , thể nhấn mạnh với cô một nữa, thằng bé con trai ! vẫn cảm thấy vợ chồng chúng ở chung bao nhiêu năm , cô rõ là như thế nào."
"Xuân Lan, dù cho Tiểu Bách gia đình dạy hư, cô cũng nên tùy tiện nghi ngờ những chuyện thật , thậm chí còn gọi thằng bé là đồ súc sinh, tổn thương tình con! Thằng bé còn nhỏ như , gì chứ?"
Lý Xuân Lan thấy Khánh Vân Diên đột nhiên kích động lên càng cảm thấy mỉa mai.
Cô bắt nạt và em trai mà vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn, bây giờ chỉ gọi vài tiếng đồ súc sinh nóng nảy?
"Rõ cái gì? Rõ việc các cùng lên kế hoạch lừa dối bằng cách bò lên giường để tranh thủ thời gian cho bọn họ trốn sang Hương Giang?”
“Hay là rõ việc yêu nhưng vì nhân phẩm là Tiết Bình Quý, nên thấy danh tiếng của còn nữa mới ban ơn cho vợ ?”
“Hoặc là rõ việc là kẻ lòng tự trọng, lợi dụng mà vẫn ngốc nghếch hăng hái giúp cô nuôi con?"
Giọng Lý Xuân Lan càng lúc càng nghẹn ngào, giống như đang trút hết tất cả nỗi uất ức của kiếp .
"Nếu là những điều thì rõ lắm!"
Khánh Vân Diên giật : "Xuân Lan, cô..."
TBC
"Ngạc nhiên cái gì? Anh coi thường đến mức nào? Nghĩ vẫn luôn ngu ngốc đến mức trò của các , mang theo mặc cảm tội vì ép cưới bằng cách lên giường, cả đời trâu ngựa cho , cam chịu thứ?"
" bao giờ nghĩ như ." Khánh Vân Diên đáp, tâm trạng phần nặng nề.
Lý Xuân Lan nhạt: "Anh coi như một món đồ vật ném nhà để bắt nạt là như ?"
Khánh Vân Diên thực sự áy náy vì chuyện lúc của bọn họ, nhưng việc “ném ” thì thật sự hiểu.
“Ném? Mỗi nhà đều sống như , đến lượt cô là ném?”
Sau khi trở về thành phố, gánh vác gia đình, đối mặt với việc học hành và khởi nghiệp bận rộn, thời gian để quan tâm đến những chuyện khác, để vợ con ở nhà là cách xử lý nhất lúc .
Hơn nữa, nhà nào chả thế?
Lý Xuân Lan hít sâu một cố gắng định tâm trạng, “Tùy thôi, gì thì !”
Dù cô cũng từ bỏ , những vấn đề còn ý nghĩa gì nữa, cô cũng lãng phí nước bọt để giải thích.
Khánh Vân Diên nhức đầu thở dài, một nữa đưa giải pháp cho vấn đề với hiệu quả cao: