Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:25:25
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh luôn việc gọn gàng, nhưng bao giờ hấp tấp.

Về việc kiếm tiền, ngoài vẻ chính là nghĩ gì thì nấy.

dù ở nông thôn hiện tại ở thủ đô, hướng kiếm tiền của đều là khi tìm hiểu rõ ràng, trong lòng chủ ý mới hành động dứt khoát.

Áo khoác lông chồn là một .

Bây giờ là hamburger nước ngoài.

Loại hamburger nước ngoài gần giống như bánh mì kẹp thịt trong nước, nhưng khi tìm hiểu nhanh chóng thông tin về hamburger, kết hợp với việc tìm hiểu thêm về ngành kinh doanh thức ăn nhanh nước ngoài, bộ nhận thức của về nó đổi.

Anh linh cảm nếu việc kinh doanh thành công, nó thực sự thể đổi cuộc sống của gia đình !

Sau một tuần nghỉ đông, ngày nào Khánh Vân Diên cũng ngoài từ sáng sớm đến tối muộn, lớp học chữ của Lý Xuân Lan cũng kết thúc.

Trước khi kết thúc học kỳ, lớp học chữ cũng tổ chức kỳ thi cuối kỳ giống như trường học chính quy, những học sinh đạt điểm cao sẽ tặng bằng khen và giải thưởng.

Lý Xuân Lan là học sinh “ thời gian” duy nhất trong lớp, tất nhiên là khác với những học sinh “bán thời gian” học vài tháng và thường xuyên bỏ học.

Kết quả học tập của cô hạng nhất trong lớp, hơn hẳn hạng nhì một cách lớn.

Lý Xuân Lan thực sự ngờ hồi nhỏ cô cơ hội trải nghiệm việc nhận bằng khen và giải thưởng, bây giờ là phụ nữ chồng ồi mà vẫn thể bù đắp những tiếc nuối tuổi thơ.

, tối hôm đó, Khánh Vân Diên quen với việc về nhà mua thức ăn nấu ăn hàng đêm cái cớ dạy nấu ăn của Lý Xuân Lan, mới đến cửa nhà ngửi thấy mùi thơm nức mũi từ trong nhà.

Mở cửa bước , thấy Lý Xuân Lan nấu ăn, vui vẻ xoay , miệng còn ngân nga một bài hát rõ lời.

“Hôm nay chuyện gì mà vui ?” Khánh Vân Diên vỗ bụi áo hỏi.

Lý Xuân Lan chỉ tấm bằng khen cô đóng khung tường, vui vẻ : “Lợi hại ?”

Khánh Vân Diên đáp: “Lợi hại!”

“Không chỉ bằng khen ! Giáo viên còn tặng một chiếc cốc tráng men dòng chữ “học hành chăm chỉ”, một quyển sổ tay và hai cây bút chì. là hạng nhất, chỉ mới cốc tráng men, hạng nhì là sổ tay và bút chì, hạng ba chỉ bút chì.”

Khánh Vân Diên khen ngợi: “Thực sự giỏi!”

Lý Xuân Lan vô cùng tự hào: “Đương nhiên !”

Nói xong, cô tiếp tục ngân nga bài hát, bận rộn nấu ăn, vẻ mặt đầy sự hưởng thụ, Khánh Vân Diên kỹ, trong những món ăn dọn lên bàn, thậm chí còn món trang trí bằng hoa khắc từ cà rốt!

Kỹ thuật ngay cả những đầu bếp bình thường bên ngoài cũng chắc thể .

Đời , cũng chỉ từng chứng kiến lúc mua một lượng lớn áo khoác lông chồn, giám đốc cửa hàng tổng hợp mời đến khách sạn lớn ăn!

Cái hoa khắc từ cà rốt sống động, Khánh Vân Diên thể tin nổi: “Xuân Lan, khi nào em học kỹ thuật ?”

Lúc Lý Xuân Lan lúc kiêu ngạo: “Có khó lắm ? nhiều hơn thế nữa!”

Nói xong, cô quên bổ sung thêm một câu: “Lần sẽ dạy cho . Anh thông minh, chắc chắn sẽ học nhanh!”

Khánh Vân Diên: …

Lần đầu tiên cô khen, còn nhiều hơn.

hàng ngày, nhiều lời khen ngợi cố ý của cô, tất nhiên gì.

Chẳng qua, cô đơn quá lâu, thật khá thích bầu khí ấm áp của việc nấu ăn cùng , cũng lười vạch trần ý đồ của cô.

Ngày thứ hai lớp học xóa mù chữ kết thúc, Lý Xuân Lan đến trạm xe lửa từ sớm để mua vé về quê.

Thời tiết lạnh giá, đến quầy vé Lý Xuân Lan chen chúc đến mức nóng bừng lên.

Kiếp , khi đến thủ đô, côrất ít khi du lịch xa, càng khó cơ hội về quê.

Ban đầu cô nghĩ cảnh tượng Tết Nguyên Đán như trong tivi kiếp cũng mất vài năm khi ăn xa mới phổ biến, nhưng đến quầy vé mới phát hiện lượng du lịch dịp Tết thật sự khiến kinh ngạc!

TBC

Trong tình trạng gần như ép bẹp, cuối cùng cô cũng chen đến gần cửa sổ: “Đồng chí, cho một vé Ngu Thành ngày mốt.”

Ngày mốt , hôm nay mua sắm cho gia đình một ít đồ đạc, tự nấu cho ít thức ăn để ăn xe lửa, hề lãng phí thời gian.

“Ngày mốt hết vé .” Nhân viên bán vé .

“Vậy ngày nào còn vé?”

“Sớm nhất là vé ngày 22.”

Lý Xuân Lan tính toán một chút, còn năm ngày nữa!

cách nào ?

“Vậy cho một vé ngày 22.”

Rất nhanh, cô nhận tấm vé xe lửa mà cô mong chờ bấy lâu nay từ cửa sổ bán vé.

Mặc dù tính theo thời gian hiện tại, cô mới rời nhà vài tháng, nhưng cảm giác và nỗi nhớ thực sự của cô thêm thời gian của kiếp .

Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng nó nặng nề trong tay cô.

Cô cẩn thận bọc vé xe bằng chiếc khăn tay sạch sẽ cất , sợ mất.

Sau khi mua vé xe, tâm trạng của cô vô cùng hào hứng, cả quãng đường về nhà đều vui vẻ.

Điều khiến cô ngờ là về đến nhà nhận gói hàng từ gia đình gửi đến!

Cô cầm gói hàng về nhà, đường khỏi lẩm bẩm bài hát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-66.html.]

Về đến nhà, Lý Xuân Lan háo hức mở gói hàng, mong chờ gia đình gửi gì cho cô.

Một đống cá khô, xúc xích và thịt hun khói cần thiết cho dịp Tết, còn món mắm tôm mà cô yêu thích…

Ngoài đồ ăn, còn nhiều thứ khác, đặc biệt là đôi giày do tự tay .

Lý Xuân Lan thấy kích cỡ của đôi giày, nụ mặt cô biến mất ngay lập tức.

Hai đôi giày cỡ nam thì thôi , hai đôi giày cỡ nữ kích cỡ khác !

Cô bực bội lấy bức thư trong gói hàng .

Nội dung đầu tiên của bức thư là dặn dò cô đừng gửi nhiều đồ về nhà như , sẽ khiến nhà chồng vui.

Sau đó, bức thư dặn dò nông thôn thành phố thích là chuyện bình thường, yêu cầu cô chăm chỉ hiếu thảo, dùng lòng chân thành để đổi lấy lòng chân thành, gia đình nhà chồng nhất định sẽ chấp nhận cô.

Nói xong chuyện lòng chân thành, phần tiếp theo của bức thư gia đình nhà chồng đồng ý để cô giúp đỡ nhà đẻ, điều chứng tỏ bọn họ bắt đầu chấp nhận cô.

Nói xong phần , bức thư nhắc nhở cô tuyệt đối đừng bao giờ giúp đỡ bọn họ nhiều như nữa, gửi quà một hai thì , nhiều . . .

Đọc xong trang đầu tiên của bức thư, sự vui vẻ của Lý Xuân Lan biến mất, mặt cô là sự bực bội.

Cô lật sang trang , kết quả là đoạn đầu tiên của trang bắt đầu liệt kê từng món đồ gửi, giao tất cả cho chồng.

Trong đó chỉ một đôi giày vải và một chai mắm tôm là để riêng cho cô!

Ba đôi giày còn , một đôi là của Khánh Vân Diên, hai đôi còn là cho Khánh Quốc Cường và Phan Quế Vân.

Bức thư còn nhắc nhở cô thư nhất định ghi rõ kích cỡ chân của Khánh Quốc Cường, giày vải thoáng khí, Khánh Quốc Cường thể , loại giày sẽ thoải mái hơn. Mà , cô chỉ theo kích cỡ chân của Khánh Vân Diên. . .

Khánh Chí Bình và Khánh Ngữ Cầm thì khó ước lượng kích cỡ chân nên chuẩn bút máy! ! !

Nhìn thấy bút máy, suy nghĩ đầu tiên của Lý Xuân Lan là may là cô bắt đầu học, nếu thì lãng phí quá!

Cô bực bội hết hai trang giáo dục cô cách chân thành thật lòng chăm sóc gia đình nhà chồng, cuối cùng ở trang cuối cùng của bức thư mới là nội dung hỏi cô quen với cuộc sống mới , về những đổi trong gia đình, về việc em trai hai và em gái ba học nghề, cuộc sống hy vọng. . .

Đến khi xong bộ bức thư, c hề do dự, ném hai trang đầu tiên lò đốt nước trong nhà.

Sau đó, cô cẩn thận sắp xếp tất cả đồ đạc tủ.

Phan Quế Vân thấp hơn cô nhiều, chân cũng nhỏ hơn hai size, đôi giày vải của bà , Lý Xuân Lan tạm cũng .

thành phố đều thích giày nhựa, giày thể thao, giày da, bọn họ cho rằng giày vải quê mùa, những đôi giày do cô tần tảo mà mang bán cũng thể bán giá.

Nhìn thấy đôi giày vải lãng phí, trong lòng Lý Xuân Lan cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trước đây, nhà cô giày đều dùng vải cũ để may đế. mấy đôi rõ ràng là may bằng vải mới.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc trong gói hàng, tâm trạng của cô vẫn vô cùng bực bội.

Ở nhà cũng khó chịu, khi ăn uống qua loa, cô định mua sắm để giải tỏa tâm trạng!

Thủ đô nhiều món ngon, gia đình cô ăn thử bao giờ, đặc biệt là bánh ngọt thương hiệu Lúa Nếp ưa chuộng.

Nghĩ là , Lý Xuân Lan giày hừng hực khí thế ngoài.

Chị hàng xóm thấy cô liên tục, tò mò tự nhủ: "Người phụ nữ nông thôn gặp tên dã đàn ông nào!"

. . .

Trước cửa hàng bánh ngọt thương hiệu Lúa Nếp, Lý Xuân Lan một nữa chứng kiến cảnh tượng đông đúc như khi mua vé xe lửa.

Thật sự. . . Nhiều chen chúc đến nghẹt thở.

Cô tuyệt vọng xung quanh, nên chen lấn xếp hàng.

"A! Là Xuân Lan ?" Một giọng vang lên từ bên cạnh Lý Xuân Lan.

Lý Xuân Lan đầu , ngờ ở nơi đông gặp thím Trang nhà hàng xóm của nhà họ Khánh.

"Thím Trang, là cháu."

Thím Trang thể tin mắt , mới bao lâu gặp mà cô đổi nhiều như !

còn nhớ đầu tiên gặp Lý Xuân Lan, ấn tượng là một phụ nữ nông thôn chất phác tiêu chuẩn, da đen nhẻm và thô ráp, to béo, mặc quần áo quê mùa, nhà quê.

Bây giờ, cô gái trẻ mắt, da tuy trắng hơn nhiều nhưng mịn màng hơn, cũng gầy , ăn mặc thời trang, thậm chí ở đám đông đông đúc cũng nổi bật!

Điều quan trọng hơn là khí chất của cô khác hẳn.

Cụ thể là khác gì bà cũng .

Nói ví dụ thì, bây giờ cô cùng những sinh viên đại học trong thành phố cũng hề lạc lõng!

Thím Trang mãi mới bình tĩnh khi sự đổi của cô choáng váng, lập tức ngừng khen ngợi cô bây giờ trở nên xinh .

Ai mà thích lời khen, tất nhiên Lý Xuân Lan cũng thích, cô hề khiêm tốn mà lời cảm ơn.

Xuân Lan, cháu đứa con nuôi ruột đón đuổi về ?" Thím Trang khen ngợi Lý Xuân Lan một lúc lâu mới tung một quả bom.

"Thím là thằng nhóc vô ơn. . . Khánh Bách?"

"Còn ai nữa?" Thím Trang tò mò hỏi: "Cháu ?"

Lý Xuân Lan: . . .

Thím Trang tiếp tục tám chuyện: "Là sáng sớm hôm qua ruột đưa về, tối qua đứa bé đó còn lóc ầm ĩ! Đứa bé cứ la hét oán trách Phùng Chỉ cho nó hưởng thụ cuộc sống ở Hương Thành, đủ kiểu lăn lộn về cái nơi tồi tàn !”

“Lúc khi nhà họ Phùng đưa xuống nông thôn, ở chỗ chúng chính là gia đình địa vị nhất! Phùng Chỉ từ nhỏ là cô gái xinh nhất đại viện, chỉ mấy thằng nhóc thích con bé , mà bản con bé cũng lịch sự và điềm tĩnh, đều cho rằng con bé là một cô gái …”

Loading...