Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:34:51
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, nhà họ Khánh chê gia đình cô nghèo, vu oan cho cô lén lút đưa tiền về nhà, cấm cô liên lạc với gia đình nữa.
Cô cắt đứt liên lạc với gia đình nhiều năm.
Chờ đến khi nhận tin tức từ gia đình, em trai thứ hai Lý Vệ Quân điên cuồng cô là kẻ g.i.ế.c , ba cô vì cô sống khổ, cho nên luc rời để một khoản tiền lớn cho cô để cô thể vợ của gia đình giàu mà cúi đầu.
Đáng lẽ khoản tiền đó là để ba cô phẫu thuật.
Còn khoản tiền mà Lý Xuân Lan bao giờ thấy, cô luôn nghĩ gia đình lục đục với , em trai cố ý tìm cớ mắng cô, vì tiền hề tồn tại, nhà cũng khả năng nhiều tiền như .
Kết quả là nhiều năm , cô mới tình cờ ba cô thực sự đưa tiền cho cô.
Sợ cô nhận, ông âm thầm nhét tay đứa con nuôi vô ơn, kết quả là con nuôi vô ơn tự tiêu hết một phần, Phan Quế Vân nên Phan Quế Vân tịch thu.
Lý Xuân Lan nhớ chuyện trong kiếp , nước mắt sắp rơi.
Sự hy sinh của cô là tình yêu dành cho gia đình, cũng là sự áy náy vì gia đình dành tất cả tiền bạc và tài nguyên cho cô, cuối cùng bọn họ chỉ thể sống khổ sở trong thôn.
Mà lúc cô đang bận rộn tháo từng lớp nhựa , cuối cùng lộ những thỏi vàng và một đồ vật cổ.
Lý Xuân Lan nhiều kiến thức, chỉ nhận thỏi vàng giá trị.
“Mẹ ơi, nhà … những thứ ?”
“Suỵt…” Dương Văn Trân bảo cô đừng la lên, “Đây là đồ vật mà ba con tình cờ kiếm .”
Dương Văn Trân trực tiếp kể cách chồng tình cờ thỏi vàng, mà tập trung việc phân chia thỏi vàng.
“Lúc đầu sáu thỏi vàng, hồi đó bacon với bàn bạc, mỗi con một thỏi, với ba con dùng một thỏi để dưỡng già. Thỏi của con đưa cho con đó.”
Mắt Lý Xuân Lan tròn xoe: “Khi nào? Sao con thấy?”
Dương Văn Trân bất lực vỗ đầu cô: “Đương nhiên là thỏi vàng, khi con với Vân Diên thủ đô, ba con đổi thành tiền, khâu hết áo của Tiểu Bách.”
Lý Xuân Lan giống như sốc nặng…
Trong áo của con nuôi vô ơn!!!
Vậy , lúc Phan Quế Vân lấy trộm một khoản tiền lớn của nhà cô.
Vậy nên Phan Quế Vân luôn thể lấy tiền , chỉ là tiền bà kiếm lúc nịnh nọt ba của Phùng Chỉ, mà còn là tiền của gia đình cô?
Vậy khoản tiền lớn của ba cô trong kiếp cũng là những thỏi vàng , đó ba cô phẫu thuật , tiền Phan Quế Vân độc ác lấy mất?
Lý Xuân Lan càng nghĩ càng tức giận.
Nếu hiện tại cô và Phan Quế Vân cách nửa vòng trái đất, cô nhất định sẽ lao đến mặt Phan Quế Vân, moi sạch thứ của bà , đánh cho bà một trận.
Răng rắc, răng rắc…
Cô nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn giận.
Dương Văn Trân chỉ cho Lý Xuân Lan sốc bởi thỏi vàng, bà chậm rãi giải thích: “Hồi đó, thời thế loạn lạc, lấy thứ nguy hiểm, nên dù nhà nghèo khó đến cũng dám lấy đổi tiền tiêu. Sợ ba con mang tội danh gì đó đưa cải tạo.”
“ giờ thì khác, thỏi vàng đổi thành tiền cho con, là để con thể định cuộc sống ở thủ đô. Kết quả là đứa ngốc nhà con, cuộc sống trở nên cố gắng tiêu tiền cho nhà …”
Dương Văn Trân gì với sự chân thành ngốc nghếch của con gái lớn.
“Chuyện của thằng hai và bé ba đều là con chuyển tiền về để lo đúng ?” Dương Văn Trân trực tiếp bí mật mà ba bọn họ giấu giếm.
Lý Xuân Lan phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của , cô dám dối. Chỉ thể im lặng.
"Mẹ chỉ là một phụ nữ nông thôn học hành gì. Những thứ trong nhà, đều dự định dành cho các con khi các con kết hôn.”
“Con trai đủ của tiền sính lễ thì lo chuyện lấy vợ, con gái đủ của hồi môn thì mới thể tự tin ở nhà đẻ!"
Lý Xuân Lan gật đầu đồng ý với những lời của .
Dương Văn Trân thở dài...
" con lén lút tiêu tiền để cho thằng hai và bé ba học bản lĩnh kiếm tiền, đặc biệt là thằng hai, hiện tại vẫn lái xe nhưng theo thầy học nhiều bản lĩnh, cũng kiếm kha khá tiền... Lúc suy nghĩ, con là đúng."
Tiền chỉ để dành cho con trai lấy vợ hoặc con gái lấy chồng, mà còn dùng để cho các con học những kỹ năng hơn, lo cơm áo gạo tiền!
"Vì , quyết định, thằng hai học lái xe tiêu nhiều tiền nhất, vàng của thằng hai sẽ đưa hết cho con.”
“Bé ba, thằng tư, bé năm cũng tốn tiền của con, cho nên phần của ba đứa sẽ chia một phần cho con. Mẹ đưa cho con một miếng, phần còn sẽ bảo ba con đổi thành tiền đưa cho con ."
"Mẹ ơi, con ..."
"Không , và ba con sinh năm đứa con, dù thể công bằng tuyệt đối, nhưng những gì nên như thì như !”
“Con lớn nhất, cùng chúng trải qua những ngày tháng khó khăn, từ những ngày tháng sung sướng trở về với khó khăn. Không giống hai đứa nhỏ, chúng còn đang học, thể mơ ước về việc thi đại học! Vì , càng thể để con thiệt thòi!"
Lý Xuân Lan lập tức nghẹn ngào, nước mắt dâng lên đầy khóe mắt.
...
Lý Xuân Lan nhận lấy miếng vàng mà Dương Văn Trân nhét tay, bắt đầu lau nước mắt.
Cô nghẹn ngào : "Mẹ ơi, nhà nhiều vàng như , chi bằng dùng vàng để mua một mặt bằng ở huyện kinh doanh. Con thấy, đợi em ba học nghề tóc xong, em cũng dạy cho , cần thuê , một gội đầu, một sấy tóc, một cắt tóc, một uốn tóc, chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền."
Tuy cô học hành nhiều, nhưng là mù quáng, kiếp một thời gian dài, những mở tiệm cắt tóc nhỏ kiếm nhiều tiền.
Có những còn đặc biệt tỉnh khác để mở tiệm.
Tất nhiên, cũng bởi vì , hiện nay kỹ thuật tóc quý giá.
Em gái thứ ba học xong, cả nhà mở tiệm cắt tóc, hai đứa nhỏ thi đậu đại học thì , thi đậu đại học cũng học nghề, dù mấy chục năm cũng tiền đồ!
Như , cả nhà sẽ ngày càng giàu , tình huống cả nhà cũng sẽ đổi?!
Dù cô cũng thấy, dù tệ đến mấy cũng hơn là ở quê việc vất vả kiếm tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-83.html.]
"Con còn dám nghĩ nữa!" Dương Văn Trân vội vàng bảo vệ những miếng vàng còn trong tay, sợ con gái sẽ phá hết.
"Con thật lòng. Vàng cất trong tường nhiều năm cũng sinh thêm vàng, nhưng cửa hàng thì . Hiện nay đất nước ngày càng phát triển, túi tiền của sẽ ngày càng dày hơn, ăn uống sẽ ngon hơn, quần áo sẽ hơn, trang điểm cũng sẽ chịu chi tiền hơn..."
Lý Xuân Lan khuyên nhủ một cách chân thành, nhưng Dương Văn Trân vẫn cứng đầu, vội vàng gói chặt những miếng vàng còn .
"Đi , cầm vàng của con về phòng mà cất , những thứ linh tinh đó ." Dương Văn Trân thúc giục cô .
Mà bà còn đặc biệt nhấn mạnh: "Chuyện vàng với bốn đứa em của con!"
Một đứa đòi bà tiêu hết vàng, năm đứa cùng đòi thì còn gì nữa?
là của nợ!
Lý Xuân Lan bĩu môi, bây giờ cô mới tại giàu càng giàu mà nghèo càng nghèo.
Như nhà cô, cả đám học hành gì, những năng lực nắm bắt thời cơ để trở thành hộ vạn nguyên, còn nhà cô thì đang tính toán vàng để của hồi môn và tiền sính lễ.
"Xuân Lan, con và Vân Diên thật sự chứ?" Dương Văn Trân cất vàng xong, thì hỏi
Lý Xuân Lan tự nhiên trả lời: "Không ạ? Sao ?"
"Thật ?"
"Thật mà, con lừa ai chứ lừa ?"
Dương Văn Trân : "Mẹ là ruột của con, con lừa khác lừa . Trước đây ở nhà, mười câu của con thì chín câu là nhắc đến Vân Diên. Lần về, con chuyện giống như lười về thằng bé ."
Lý Xuân Lan bối rối, vội vàng khẳng định: "Mẹ ơi, đây con mới cưới mà! Cái cảm giác thích thú lúc mới yêu qua. Bây giờ bao lâu , cuộc sống lâu ngày sẽ trở nên nhạt nhẽo, tự nhiên còn ngây ngô như nữa, lúc nào cũng nhắc đến ."
Dương Văn Trân Lý Xuân Lan với ánh mắt sắc bén, trong lòng tạm thời tin lời giải thích .
Dù , những bộ quần áo con gái và bàn tay mỏng một lớp chai cho thấy con gái đang chịu khổ.
...
Lý Xuân Lan sợ hỏi những câu hỏi mà cô thể trả lời, vội vàng cất vàng túi khỏi phòng.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cô chằm chằm, giống như cô đang cầm món ăn ngon .
"Sao ?" Lý Xuân Lan hỏi.
Hai đứa vội vàng lắc đầu.
"Chị cả ơi, em học hành thật , thủ đô học." Tiểu Tứ lặp lời hứa của , lúc nước miếng chảy đầy miệng.
Tiểu Ngũ cũng phụ họa: "Em cũng , em cũng thủ đô học. Sau chúng sẽ kiếm tiền mua bánh ngọt, ăn một hộp cho !"
" đúng đúng..."
Lý Xuân Lan hai đứa vẫn còn thèm bánh ngọt, nhỏ giọng : "Mai vắng, chúng sẽ lấy bánh ngọt ăn."
"Thật ?" Tiểu Ngũ mắt sáng lên, "Mẹ sẽ giận đấy."
"Lúc đó chúng sẽ chia đều, để phần của ." Lý Xuân Lan đề nghị.
“Ai trộm ạ?” Tiểu Tứ hỏi.
“Trộm cái gì, là lấy. Hai đứa nhỏ nhất, dĩ nhiên là hiểu chuyện nhất , việc thích hợp với hai đứa.”
Hai đứa: ? ? ?
Cảm giác gì đó !
“Em sợ đánh.” Tiểu Ngũ .
Tiểu Tứ gật đầu.
TBC
“Dù mỗi ngày hai đứa đều đánh ?” Lý Xuân Lan hỏi một câu thấm thía.
Hai đứa trẻ: . . .
Hình như cũng đúng.
“Vì ăn bánh ngọt mà đánh một trận vẻ đáng giá hơn là đánh bình thường!” Tiểu Tứ tự thuyết phục bản .
Tiểu Ngũ: ? ? ?
Suy nghĩ , chị cả chủ động bảo bọn chúng mai ăn bánh ngọt , thành hai đứa trộm lấy để chị cả và ăn?
Bên cạnh đó, ba ruột đang ghế đẩu sửa cái cuốc đất của nhà thấy lời của ba đứa con cũng nhịn .
Lý Xuân Lan quan tâm hai đứa em trai em gái nghĩ gì, lập tức bếp.
“Vệ Quân, em việc khác , chị đốt lửa.” Lý Xuân Lan chủ động .
“Không cần.” Lý Vệ Quân từ chối, “Chị, chị nghỉ ngơi , nhà bây giờ chẳng gì cần .”
“Chị chỉ thấy lạnh đến gần lò sưởi cho ấm một chút thôi, ?” Lý Xuân Lan đưa một lý do bâng quơ, kéo Lý Vệ Quân ngoài.
Sau đó, cô ghế, thêm củi lò, hơ một lúc, quả thật ấm áp, chỉ khô.
Lý Hà Lệ thấy Lý Xuân Lan như , cảm thấy cô chuyện với , trực tiếp nhờ Lý Vệ Quân ngoài hái rau.
Đợi Lý Vệ Quân , cô mới hỏi chị cả của : “Chị cả, chị chuyện gì với em?”
“Hà Lệ, tay nghề cắt tóc của em học bao nhiêu ?” Lý Xuân Lan hỏi với vẻ mong chờ.
Lý Hà Lệ ủ rũ : “Trong tiệm cắt tóc, gội đầu sấy tóc thì ngày càng thuần thục , nhưng sư phụ ít khi dạy em kỹ thuật cắt tóc.”
Cô trả lời thành thật, nhưng sợ chị cả sẽ cho rằng tiền bỏ đáng, sẽ mắng cô tranh thủ.
Dù , trong thời gian học nghề, cô tự trách mỗi tối, dùng tiền hồi môn mà chị cả gửi về để thuê cho khác, liệu sai lầm .