Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:35:04
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bỏ !" Trong sự đau khổ của bà xen lẫn với sự giận dữ.
Sau đó, bà liên tục giãy giụa thoát khỏi sự kìm kẹp của con cái, lúc lo lắng bà đánh , bà tức giận chạy phòng, mở tủ khóa.
Những chiếc bánh ngọt bà cất giữ cẩn thận ném xuống đất, hộp mở kín, bánh ngọt bên trong rơi ngoài.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đều lộ vẻ tiếc nuối.
Khác biệt là, Tiểu Tứ nhịn mà quỳ xuống định nhặt bánh ngọt, Tiểu Ngũ thấy liền tức giận đẩy trai ngã.
"Nhà cửa như thế , còn ăn!"
Tiểu Tứ oan ức: "Rõ ràng em cũng thấy , cái quý lắm, đợi hết giận chắc chắn sẽ thấy tiếc."
Lúc , Dương Văn Trân bắt đầu đập đồng hồ của Phan Quế Vân.
Ngay khi bà định ném xuống đất, Lý Tam Giang lao đến đỡ lấy đồng hồ.
"Không đây là hàng hiệu nước ngoài, đắt tiền !"
"Dù đắt đến mấy cũng là thứ của nhà họ Khánh." Dương Văn Trân đỏ hoe mắt .
Lý Tam Giang lớn tiếng mắng: ", đây là của nhà họ Khánh, nhưng những thứ đều là Xuân Lan con gái của bà vất vả mang về."
Dương Văn Trân dần lấy lý trí.
Trong đầu bà cũng vang lên lý do Xuân Lan thích Khánh Vân Diên nhưng chọn ly hôn.
Dù cốt khí, nhưng bà đau lòng vì gia đình quá nghèo, quá vô dụng, nếu con gái sẽ suy nghĩ nhiều như .
Rất nhanh, Dương Văn Trân định cảm xúc, bà gì, lau khô nước mắt mặt, bắt đầu nhặt những thứ đất.
Lúc , tâm trạng bà như hạ quyết tâm nào đó, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
Mọi đều đang nhặt những thứ vỡ vụn đất, Lý Hà Lệ thấy khuôn mặt sưng đỏ của , lặng lẽ bếp múc một gáo nước lạnh, đó thấm ướt khăn đưa cho chườm lạnh.
Dương Văn Trân thèm quan tâm đến vấn đề mặt , để ý, ngược Lý Tam Giang cầm lấy khăn, tự tay chườm lạnh cho bà.
Lý Hà Lệ đưa khăn xong, lặng lẽ nấu cơm.
Tuy hiện tại nhà cửa như , ai ăn nổi, nhưng nhất định nấu sẵn.
Đợi thu dọn xong tàn cuộc đất, Dương Văn Trân còn nổi giận nữa, bình tĩnh với chồng: "Ông tìm thằng nhóc đó, bảo nó về , năm nay Tết về thủ đô của nó mà đón Tết!"
Lý Tam Giang giải thích ngày mai là giao thừa, về cũng về .
lời đến khóe miệng, để vợ tức giận thêm, ông chỉ thể im lặng đồng ý.
"Được , bảo nó ." Lý Tam Giang .
Nói xong, Lý Tam Giang vốn ít khi hút thuốc, cũng lấy một gói t.h.u.ố.c lá quê hương từ ngăn kéo hút, vẻ như việc thể giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
"Lão tam, Văn Trân, hai về ?"
Tiếng của bác gái cả vang lên từ ngoài.
Bà thấy trong nhà ai trả lời, chủ động : "Cửa khóa, nhé?"
Nói xong, bà cầm theo những chiếc túi to nhỏ của Khánh Vân Diên để ở nhà bọn họ, .
"Hai ở ? Sao đều chen chúc trong phòng thế? Vân Diên ? Lúc nó về cửa nhà hai khóa, hành lý của nó để ở nhà chúng , mang sang đây."
Bà xung quanh, lập tức cảm thấy bầu khí đúng.
"Sao ? Có chuyện gì ở đồn cảnh sát ? thằng út nhà thấy chị Xuân Lan về mà?"
Dương Văn Trân điều chỉnh tâm trạng: "Không gì, nhưng hành lý thì đừng để ở nhà chúng ..."
Dương Văn Trân hết lời Lý Tam Giang ngăn .
"Chị dâu, phiền chị mang qua. Hôm nay vợ dọa, bây giờ còn đang buồn bực!"
Bác gái cả nghi ngờ cả nhà, cảm thấy chuyện đơn giản như .
"Này, Vân Diên ? Sao về cùng hai ?" Cuối cùng bà phát hiện điểm mấu chốt, "Nó đến đồn cảnh sát, lẽ hai về cùng chứ?"
"Nó chút việc gấp cần giải quyết." Lý Tam Giang đưa một lý do, "Ừ, chuyện hành lý phiền chị . Hôm nay nhà chúng còn bừa bộn, tiếp đón chị ."
Bị đuổi khách thẳng thừng, bác gái cả chút thất vọng, bà còn dò hỏi rõ ràng ở đồn cảnh sát thế nào nữa!
Hơn nữa, bà vốn còn mong chờ Khánh Vân Diên chuẩn quà tặng cho nhà bọn họ!
Bây giờ ở đây, cả nhà cũng nhắc đến.
Lý Tam Giang cố gắng tiễn bà ngoài, mới với vợ: " đưa hành lý cho ."
Nói xong, ông dập tắt điếu thuốc hút hết, cầm hành lý ngoài.
Không xa, bác gái cả thất vọng về nhà, thấy Lý Tam Giang xách hành lý rời từ xa, bà vội vàng tám chuyện với chồng: "Nhà e em trai ba của ông chắc chắn chuyện!"
"Đừng học theo vợ của lão nhị, suốt ngày chỉ dựng chuyện."
" , ông xem trong tay em trai ông cầm cái gì? ! Là mấy cái túi mang sang cho Khánh Vân Diên đấy. Ông xem cấu hướng nào? Là hướng thị trấn đấy!"
"Bà đoán bừa, là là vợ chồng nhà cãi ?"
"Sao thể?! Tuy Xuân Lan lợi dụng danh phận, nhưng cũng là thằng nhóc Lục Tế Thanh dùng tư cách yêu gửi về nhiều tiền như mà! Ông , đàn ông nào gặp trường hợp mà cãi ? Không nghi ngờ? Cho nên đoán đúng , chắc chắn đó hai cãi !"
Bác cả vốn thích tám chuyện, nhưng vợ như , càng cảm thấy lý!
Nhà khách ở thị trấn.
Lý Tam Giang gõ cửa bước phòng của Khánh Vân Diên, ông cẩn thận đặt hành lý lên bàn bên cạnh.
Trừ quần áo của Khánh Vân Diên, tất cả những thứ mua cho nhà họ Lý đều mang đến nguyên vẹn, lập tức đoán thái độ của họ.
"Ba, ý của ba là gì?" Anh hỏi hiểu.
Anh thực sự hiểu.
Không hiểu Lý Xuân Lan đột nhiên tức giận, hiểu nhà vợ lúc sẽ giúp khuyên nhủ Lý Xuân Lan, mà giờ đổi thái độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-90.html.]
“Rốt cuộc là tại ?" Khánh Vân Diên hỏi.
Tuy suốt đường Lý Tam Giang thể hiện sự sụp đổ cảm xúc mạnh mẽ như vợ, nhưng trong lòng ông cũng đau khổ hơn bao giờ hết.
Ông trực tiếp trả lời câu hỏi "tại " của Khánh Vân Diên, mà bình tĩnh hỏi: "Vân Diên , rốt cuộc lúc nghĩ gì mà cưới Xuân Lan?"
Khánh Vân Diên hiểu tại ba vợ đột nhiên hỏi một câu hỏi lớn như , càng thêm nghi ngờ.
Lý Tam Giang : "Năm đó thanh niên trí thức bỏ trốn sang Hương Thành và việc Xuân Lan phòng quá trùng hợp, thực khi đó đoán cũng tham gia chuyện đó."
"Ba..." Khánh Vân Diên run lên.
Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ mắng đánh, mà là sợ hãi thứ đang theo hướng .
"Cũng bởi vì , luôn thích , càng và con gái . năm đó xảy chuyện như , nếu con gái trong trắng của theo con, thì ai trong vùng còn cưới nó nữa chứ?!"
Ông từng thấy thành phố lớn như thế nào, nhưng ở nơi nhỏ bé lạc hậu của bọn họ, phụ nữ mất trinh hôn nhân còn khó lấy chồng hơn cả phụ nữ ly hôn!
Nói những lời rtừ tận đáy lòng như , Lý Tam Giang bỗng hút thuốc. Ông sờ túi mới nhớ điếu thuốc hút dở để ở nhà.
Ông thở dài nặng nề tiếp tục: "Vì cứ đợi mãi đợi mãi, chỉ đợi đến khi con bé ngốc nghếch đó là thế nào, tỉnh ngộ!"
Nói đến đây ông chợt thấy buồn .
Trớ trêu ở những mặt khác Khánh Vân Diên là phẩm chất khá .
Năm đó dù quan hệ của với gia đình bọn họ tế nhị, ngoại trừ Lý Xuân Lan thì ai cũng thích, nhưng Khánh Vân Diên từng cãi với ai một câu nào, dù là giúp việc nhà đưa tiền về nhà đều rộng rãi, chẳng gì để chỉ trích.
Trong suốt quá trình , ông thành công trong việc để con gái thấy bộ mặt thật của đối phương, mà bản ngày càng cảm động, thấy thanh niên cũng tệ.
Đặc biệt là khi Khánh Vân Diên về thủ đô, hề suy nghĩ đưa Lý Xuân Lan về cùng, ngày hôm đó ông còn hào hứng tìm em uống rượu, vui mừng cho con gái.
" đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức càng càng thích , đợi đến khi đặc biệt hài lòng với thì cuối cùng Xuân Lan nhà cũng tỉnh ngộ!"
Lý Tam Giang bỗng nghẹn ngào.
"Ba." Khánh Vân Diên nghiêm túc , "Trước đây con sai, lúc đó con luôn nghĩ đến việc đền bù lầm ngày xưa nên sống gò bó. bây giờ con thực sự sống với Xuân Lan, con thực sự... thực sự thích cuộc sống như thế ."
Lý Tam Giang lập tức kích động: "Cậu sống tại để mặc con bé ăn cơm thừa ở nhà ? Để mặc con bé vệ sinh ở nhà ? Nhà vệ sinh của các ở thủ đô nạm vàng ?"
"Con... ba... lúc đó mới về thủ đô, chúng con cũng chỉ thể tạm thời ở nhà ba con, con cũng bận..."
Khánh Vân Diên liên tục tìm lý do để giải thích.
Đột nhiên, dừng .
Anh rõ những lý do đều là cái cớ.
"Con tưởng những chuyện đó qua ..." Anh chua chát.
Lý Tam Giang : "Qua ? Con gái bắt nạt mà chỉ vài câu là qua ?!"
"Ba, con ý đó." Anh vội vàng giải thích.
lúc , phát hiện gì.
Anh chỉ nghĩ khi vợ dọn sống vui vẻ, tiến bộ nỗ lực xóa mù chữ, nên mới cảm thấy những chuyện đó qua.
Lúc đầu trong lòng , nhà họ Khánh và nhà họ Lý đối với gì khác , đều là những mà về mặt pháp lý cần trách nhiệm. Nếu khác biệt thì chính là vì tâm lý đền bù, cảm thấy cần trách nhiệm hơn với nhà họ Lý.
Mà lúc đó, hình như cả cuộc đời vợ chỉ xoay quanh , sự cống hiến ám ảnh đó khiến thể chịu đựng , cảm thấy thể sống riêng với một vợ như .
Sự cống hiến của đối phương giống như là đang với , nhưng đối với , Phan Quế Vân đòi hỏi điên cuồng và vợ cống hiến điên cuồng đều khó đối phó.
Cảm giác ngày càng biến thành nỗi sợ hãi, sợ chịu nổi, những việc phá vỡ lời hứa chịu trách nhiệm của .
điều ngờ là, cuối cùng do sự trùng hợp ngẫu nhiên, vẫn sống riêng với vợ, cũng như dự đoán đây, bọn họ cãi dữ dội.
kết cục và cảm nhận cuối cùng giống.
Trong quá trình , nhận thói quen tự bảo vệ đây cũng là một trong những nguyên nhân gây mâu thuẫn.
Anh còn phát hiện khi mở lòng và bỏ sự phòng vệ, hình như thích vợ .
"Ba, con thực sự sai. Con xin ba và Xuân Lan cho con một cơ hội sửa sai ạ?" Khánh Vân Diên .
Lý Tam Giang hít một thật sâu, cố gắng kìm nén sự ẩm ướt trong hốc mắt.
"Vân Diên, bây giờ chỉ là thủ đô mà còn là sinh viên đại học danh tiếng, tương lai chắc chắn sẽ thành đạt. Với điều kiện hiện tại thì chúng trèo cao , còn tư cách gì để yêu cầu nữa chứ?! Chỉ cần... chỉ cần con rể của trưởng thôn Dương ở thôn bên, đỗ một trường cao đẳng bỏ vợ đang mang thai về thành phố, nhà họ Dương lên thành phố tìm còn đuổi về."
Lý Tam Giang cúi đầu, mượn cớ dụi mắt để lau nước mắt.
Kẻ yếu sức mạnh để yêu cầu kẻ mạnh?
" quyền, nhưng Xuân Lan là vợ , hy vọng cho con bé một chút thời gian để suy nghĩ xem thật sự sống với nữa . Cậu yên tâm, nếu cuối cùng con bé chọn tiếp tục, nhất định sẽ để con bé ly hôn sớm, tuyệt đối phiền !"
Ông mới nỡ để con gái cố chấp với suy nghĩ chiếm lợi mới ly hôn. Điều quan trọng nhất là con gái cởi bỏ nút thắt trong lòng buông tay để bắt đầu cuộc sống mới.
"Ba, con thích Xuân Lan, con cũng bao giờ cảm thấy phiền phức." Khánh Vân Diên nghiêm túc.
Lý Tam Giang : "Vậy hôm nay cứ như , lẽ ngày mai nhà thể nào để ăn tết cùng , xin ."
Khánh Vân Diên vội vàng : "Là của con, ba đừng khách sáo như ."
Sau khi tiễn Lý Tam Giang , Khánh Vân Diên im lặng trong phòng lâu lâu.
...
Nhà họ Lý.
Dương Văn Trân lưỡng lự trong phòng lâu, cuối cùng rón rén đến gõ cửa phòng Lý Xuân Lan.
Cộc cộc cộc...
Một lúc ...
Lý Xuân Lan trong chăn, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, như cố ý tránh phiền. Ban đầu, cô để ý, nhưng tiếng gõ vang lên một thời gian, quá lớn, hình như sợ cô khó chịu. Mặc dù cô đang giận dữ và tủi , nhưng ruột yêu thương cô suốt bao nhiêu năm, cô vẫn thể cho bà một cơ hội để giải thích.
"Có chuyện gì?!" Giọng cô vẫn còn giận dữ.
TBC
"Xuân Lan, chuyện với con, ?" Dương Văn Trân hỏi cẩn thận.
Lý Xuân Lan mở cửa, vẫn giữ nét mặt khó chịu, giống như lúc nào cũng sẵn sàng cãi với : "Mẹ gì thì nhanh ."