Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:36:44
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa cơm tối giao thừa nhà họ Lý ăn khá ngon, lúc ở nhà khách thị trấn, Khánh Vân Diên cô đơn.
Một ở trong phòng nhà khách ấm áp lắm, phòng lạnh lẽo, chăn ga đều mùi ẩm mốc, đêm giao thừa đặc biệt vắng vẻ, cả tầng thấy phòng nào khác mở cửa.
“Bạn trẻ, tối nay chỉ ăn thế thôi ?”
Trong túi nilon trong suốt mà Khánh Vân Diên cầm, chỉ vài gói bánh quy và đồ hộp. Ông già trực ban ở quầy lễ tân hỏi: “Khánh Vân Diên đúng ? Sao mấy món khác?”
“Không khẩu vị.” Khánh Vân Diên đáp.
“Ngay cả ngày tết cũng khẩu vị? Sao ăn chút gì nóng?”
Ông già xong, chủ động mời : “Lại đây, cùng ăn sủi cảo với .”
“Không cần .” Khánh Vân Diên vội vàng từ chối.
“Cần gì khách sáo, cũng chỉ một , coi như bạn đồng hành thôi.” Ông già kéo đến cạnh một cái bếp nhỏ.
“Nhìn , sắp chín .” Ông già hiền lành .
Khánh Vân Diên từ chối nữa, chủ động lấy đồ hộp trong túi , rửa sạch phần thủy tinh bên ngoài bằng nước lạnh, lúc ông già vớt sủi cảo thì cũng thả hộp đồ hộp nước nóng để hâm nóng.
Chẳng mấy chốc, hai mỗi một đĩa sủi cảo, một ly đồ hộp ấm.
“A… Đồ hộp ngọt thật đấy, mấy năm mới ăn, ông già như chiếm tiện nghi !” Ông già .
Dù ông già sủi cảo, nhưng ông chỉ ăn sủi cảo chay, nhiều dầu mỡ.
So với giá cả đồ hộp thì rõ ràng, ông thực sự cảm thấy chiếm tiện nghi ít.
“Ông ơi, là cháu chiếm tiện nghi mới đúng.” Khánh Vân Diên đáp .
Ông già nâng niu uống một ngụm nước đồ hộp ngọt ngào, mở miệng : “Thanh niên như trông còn trẻ mà suy nghĩ nhiều, vui vẻ gì! Không .”
Khánh Vân Diên mỉm nhạt, phủ nhận.
“Hôm qua thấy một đàn ông trung niên đưa hành lý cho , khi còn đỏ cả mắt! Là ba ? Cậu cãi với gia đình ?”
Khánh Vân Diên vốn chuyện riêng tư, nhưng lúc vẻ tâm trạng đến, cũng tìm một để giải tỏa phiền muộn, nên vẫn lên tiếng: “Là ba vợ cháu. Cháu với vợ cháu chút mâu thuẫn…”
Ông già ăn sủi cảo, im lặng lắng .
Hình như để chuyện, tâm trạng mới giải tỏa, Khánh Vân Diên bỏ qua chi tiết, kể đơn giản một ít chuyện, vẻ mặt u sầu cũng ít .
Sủi cảo và đồ hộp của ông già lúc ăn hết, Khánh Vân Diên trực tiếp mở luôn hộp đồ hộp còn , còn bánh quy mua cũng xé để ăn như một món ăn nhẹ.
Ông già khách sáo hết lời, ăn cũng ngại ngùng.
“Cậu thanh niên, với vợ , những mâu thuẫn so với một gia đình khác thì chẳng là gì. Nhà nào mà chẳng chuyện chồng nàng dâu? Nếu gặp nhà vợ quan tâm thì tối đa cũng chỉ giận dỗi mấy ngày tiếp tục cuộc sống.”
“ vấn đề là ba vợ thương con gái, vợ cũng nóng tính! Trong trường hợp , hai một nhượng bộ, cuộc sống mới thể tiếp tục!”
Khánh Vân Diên gật đầu đáp : “ vẻ cháu cơ hội .”
“Cậu cứ ở trong phòng u sầu thì cơ hội?” Ông già .
Khánh Vân Diên: …
~
Ngày mùng một Tết, Khánh Vân Diên dậy sớm tiếng đùa của trẻ con và tiếng pháo nổ bên ngoài nhà nghỉ.
Anh những thứ Lý Tam Giang mang trả bàn một lúc lâu, nhớ lời ông già hôm qua, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Anh nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, đó lấy quần áo sạch trong hành lý , đồng thời chỉnh chu ngoại hình kỹ lưỡng mới cầm những thứ đó khỏi cửa.
“Cậu thanh niên, định nhà ba vợ ?” Ông già vẫn ở quầy lễ tân.
Khánh Vân Diên gật đầu xác nhận.
Sau đó, hỏi: “Ông đổi ca ?”
“Giai đoạn Tết lương cao, thích trực thêm chút.”
Nói còn khoe “giường” đơn giản và trực tiếp của , chỉ là dùng chăn trải đất trong quầy lễ tân.
“Thời gian bận lắm, ngủ ở đây thoải mái kiếm thêm tiền, thật là nhàn hạ!”
Khánh Vân Diên mỉm , đó móc trong túi , đưa một phong bao lì xì cho ông già: “Chúc mừng năm mới.”
Ông già sững sờ: “Cậu gì , mau thu !”
“Tiền nhiều, chỉ là một chút tấm lòng. Mong năm nay ông luôn suôn sẻ.”
Cách chuyện của Khánh Vân Diên nhiều gợn sóng, cũng quá vui vẻ, dùng lời của Lý Xuân Lan để chính là mặt lạnh như băng, nhưng hành động của lúc khiến ông già trực ban xúc động đến nghẹn ngào.
“Vậy thì xin nhận, cũng chúc năm mới vui vẻ, dỗ vợ về!”
Khánh Vân Diên lời cuối cùng cũng nở nụ .
…
Hôm nay Khánh Vân Diên khỏi nhà sớm, may mắn là thể bắt xe buýt qua thôn.
Vì , lâu đến đầu thôn.
“A! Vân Diên , cũng về !”
Một đàn ông trong thôn quen với Khánh Vân Diên từ lâu, từng cùng xuống ruộng, thấy trở về, trong lòng cảm xúc phức tạp.
“Ừm.” Khánh Vân Diên lạnh nhạt đáp .
“Anh… Anh… Chuyện … Anh…”
Người đàn ông ấp úng mãi .
“Nhà chuyện gì ?” Khánh Vân Diên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-93.html.]
“Tuy thấy, nhưng ngày hôm qua Lục Tế Thanh cũng về! Hơn nữa, còn ăn Tết ở nhà vợ ! thật, nhà vợ đúng là điều! Hoàn xứng đáng với sự của dành cho bọn họ!”
“Chẳng Lục Tế Thanh tội phạm , nhà họ Lý cũng thật gan , cho dù chịu chi tiền cho vợ , nhưng nếu lời đồn là thật, thực sự việc phạm pháp thì …”
Lúc trong đầu Khánh Vân Diên trong đầu chỉ là cảm giác nguy cơ, thấy đối phương đang lải nhải cái gì.
Sân nhà họ Lý, Lý Xuân Lan đang vất vả chặt củi.
Trước đây công việc chỉ là chuyện nhỏ đối với cô, nhưng lẽ một thời gian việc vất vả như , nên mới một lúc thở hổn hển.
Lục Tế Thanh từ trong nhà , đến bên cạnh Lý Xuân Lan, nhỏ giọng : “Xuân Lan, để .”
“Cậu chặt củi ? Đừng chắn đường , tránh một bên.” Lý Xuân Lan xua tay với .
Hơn nữa, cô chỉ thấy trong nhà lạnh, chặt vài khúc củi dễ cháy để đốt lò sưởi thôi.
Mấy phút cần ai giúp.
“Sao chặt !” Lục Tế Thanh kích động, giải thích nghiêm túc, “Chỉ là gen di truyền khiến đủ to lơn thôi, nhưng sức khỏe của , yếu !”
Lý Xuân Lan cảm thấy đối phương nhấn mạnh chữ “ yếu” phần nghiến răng nghiến lợi.
Anh trực tiếp giật lấy con d.a.o chặt củi từ tay Lý Xuân Lan.
Khúc củi , nhất định chặt!
Lý Xuân Lan: …
Thôi kệ , ai bực với một cố tình giành việc ?
Sau khi giật lấy con d.a.o chặt củi, Lục Tế Thanh lập tức việc, mà cẩn thận lấy từ túi một vài viên kẹo sáng bóng đưa cho cô.
Lý Xuân Lan sửng sốt, thấy mở to mắt , một lúc phản ứng thế nào.
“Đây là sôcôla rượu, một loại kẹo mới du nhập từ nước ngoài, bên ngoài là sôcôla, bên trong là nước đường vị rượu, những ăn ngon.” Lục Tế Thanh giải thích.
“Nghe ?” Lý Xuân Lan nghi ngờ, “Cậu ăn bao giờ?”
Lục Tế Thanh : “Số lượng nhiều, lúc phát phúc lợi Tết đủ chia đều cho , cho nên bóc để cùng thử.”
Trái Lục Tế Thanh khoe khoang gì, nếu bóc cho thử, cũng đủ tư cách nhận một gói.
Anh đưa ba viên kẹo nhận cho Lý Xuân Lan: “Cậu mau thử xem thích ăn .”
Lúc Lục Tế Thanh cố tình nhét kẹo, ngón tay chạm lòng bàn tay Lý Xuân Lan, Lý Xuân Lan cảm thấy như điện giật.
Cô Lục Tế Thanh, chút ngây .
Hai kiếp , chỉ cô đơn phương thích Khánh Vân Diên, cả quá trình đều là cô tự ngừng cố gắng và nỗ lực để nhận một chút đáp .
Mà cô vẫn luôn sức hút gì để khác yêu thích.
Lúc Lục Tế Thanh thích cô là một chuyện, còn lúc Lục Tế Thanh hành động như thế, trong mắt cô, hình như chỉ những cô gái xinh mới sự quan tâm và chăm sóc như , cô thực sự phản ứng thế nào…
Lục Tế Thanh thấy khi tặng kẹo, Lý Xuân Lan vẻ vui mừng, lập tức cảm thấy hành động của vẻ vượt quá giới hạn, cho nên cô tức giận.
Tuy trong lòng chấp nhận điều , nhưng khi chọn , Xuân Lan kết hôn, bỏ lỡ, bây giờ thể vì tình cảm mà khiến cô gặp phiền toái.
Anh lập tức hối hận vội vàng giải thích: “ ý gì khác, chỉ là nghĩ thích ăn ngon nên mới mang về cho nếm thử.”
Lý Xuân Lan cảm thấy bàn tay cầm sôcôla rượu của đổ mồ hôi: “Dù cũng ăn bao giờ, lấy d.a.o chặt củi chia , cùng thử.”
“ bên trong là chất lỏng, thể sẽ khó chia.”
Lúc Lục Tế Thanh mang mấy phúc lợi tết về, cố tình để riêng ba viên kẹo , chính là vì nghĩ mang về cũng chia đều , nên mới ích kỷ.
suy nghĩ một chút, thêm: “Nghe nước đường rượu là ngon nhất, lúc chia cẩn thận dùng bát hứng, nếu nước đường bên trong sẽ lãng phí.”
TBC
“Được.” Lý Xuân Lan đáp.
Lục Tế Thanh mỉm với cô, đó cầm con d.a.o chặt củi bắt đầu chặt củi.
Khánh Vân Diên ở ngoài hàng rào sân , ánh mắt giận dữ việc .
Tay cầm đồ tết của dần siết chặt, móng tay như cắm thịt lòng bàn tay.
Anh định để tỉnh táo một chút , nhưng giác quan thứ sáu của Lý Xuân Lan cảm nhận ánh mắt mãnh liệt của , theo bản năng đầu về phía
Hai , một lúc ai gì.
“Sao đến đây?”
Lý Xuân Lan vô cùng bình thản hỏi, thái độ khác gì khi hỏi một vị khách đến chúc Tết mấy quen thuộc.
Sự sụp đổ về mặt cảm xúc đây qua, bây giờ cô bình tĩnh , thể đối mặt với bất kỳ việc gì và bất kỳ ai một cách bình tĩnh.
Lúc , tức giận đến đỏ mắt còn lý trí chính là Khánh Vân Diên, thực sự lao lên chất vấn chuyện.
, tình cảm vợ chồng như , nếu mặt lạnh chất vấn, e là...
"Vừa , chuyện với ." Lý Xuân Lan , "Trước đây còn sợ mua vé về thủ đô , kịp với !"
"Nói gì?" Khánh Vân Diên bất an hỏi.
Lý Xuân Lan để ý thấy Lục Tế Thanh vẫn ở bên cạnh... Cô và Khánh Vân Diên về mâu thuẫn của bọn họ, hình như thích hợp khác ở đây.
"Xuân Lan, hai cứ , lấy củi đốt lò lên, lát nữa thể sưởi ấm ." Lục Tế Thanh cảm nhận ánh mắt của Lý Xuân Lan, chủ động lên tiếng.
Lý Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm, đó gật đầu đồng ý.
Đợi Lục Tế Thanh nhà, Lý Xuân Lan tiến gần Khánh Vân Diên một chút.
giữa hai như một hàng rào ngăn cách giữa hai thế giới.
"Khánh Vân Diên, ừm, tiên xin . Anh từ thủ đô xa xôi đến đây, còn uống ngụm nước nóng nào, kết quả là khi ở đồn cảnh sát nổi giận với ."
"Không , Xuân Lan, chúng là vợ chồng, tâm trạng tiêu cực của em trút lên , thì còn trút lên ai ?!" Giọng Khánh Vân Diên khàn khàn.